Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 67: Hàn Minh Cảm Thấy Mình Lại Được Rồi

Chương 67: Hàn Minh Cảm Thấy Mình Lại Được Rồi
Chuyện Bạch Chỉ lo lắng chính là quặng mỏ.
Lần này mặc dù thu hoạch toàn thắng, thế nhưng nàng cũng không chuẩn bị được đầy đủ.
Nếu không phải Chưởng giáo nhắc nhở nàng một câu vào ngày cuối cùng, nàng không có cách nào lưu lại nhiều người như vậy.
Tổn thất sẽ lớn hơn.
Nàng trước kia cũng đã hoài nghi có người sẽ ra tay đối với quặng mỏ, thế nhưng cũng không cảm thấy sẽ có bao nhiêu cường độ.
Nàng cũng không quan sát kỹ tình huống cụ thể của quặng mỏ, đây đều là sai lầm của nàng.
Bởi vì nàng đang toàn lực đối phó với Thiên Thanh sơn, có chút không để ý đến quặng mỏ.
Nàng cho rằng dù sao nó cũng nằm ngay trong tông môn, làm thế nào cũng được.
Suýt nữa đã khiến cho quặng mỏ xuất hiện chuyện chủ quan.
Nàng đương nhiên là hiểu rõ tầm quan trọng của quặng mỏ, không người nào có thể xác định rằng có chí bảo hay không.
Thế nhưng chắc chắn là có thể đào ra không ít đồ tốt từ quặng mỏ, cũng không phải là chỉ có linh mạch khoáng thạch.
Đương nhiên cũng mang theo nguy hiểm, cho nên phương pháp mà bọn hắn thường áp dụng khi đào quáng chính là di chuyển từng chút một vào bên trong, kiểu gì cũng có một ngày đào được chí bảo.
Về phần sự tồn tại của chí bảo, là Chưởng giáo cố ý thả tin.
Mà những người bị bắt kia còn đáng tiền hơn cả linh mạch bình thường.
Nghĩ tới đây, Bạch Chỉ cũng cảm giác e ngại, tâm tư của Chưởng giáo quá sâu.
Liền giống như Thiên Hương Đạo Hoa, nàng đến nay đều không thể nhìn thấu dụng ý thực sự của Chưởng giáo.
"Giao thủ mấy tháng, chúng ta chiếm ưu thế. Thiên Thanh sơn còn lâu mới có được ước định cường đại như vậy. Bọn họ đã hao tổn rất lâu, cộng với có một bộ phận người ra ngoài, vừa vặn cho chúng ta cơ hội.
Trong trận chiến này chúng ta đã cướp đoạt được không ít bảo vật, thậm chí mang về công pháp bản môn của Thiên Thanh sơn, Thiên Thanh Hóa Thần Quyết." Bạch Chỉ nói xong, liền bày một số bảo vật ra xung quanh.
Có đao, có kiếm, có thư tịch, có đan dược, có như ý, có ngọc bội, cũng có đan lô và hỏa diễm, còn có một hạt giống kỳ quái.
Hồng Vũ Diệp chỉ nhìn thoáng qua một chút, liền không có để ý nữa.
Mà là nhìn Bạch Chỉ.
Thấy ánh mắt của Chưởng giáo, Bạch Chỉ âm thầm hít vào một hơi rồi nói:
"Lần này đi tới Thiên Thanh sơn, thuộc hạ đã tìm được tung tích của người phía sau Thiên Thanh sơn. Đây là đồ mà chúng ta tìm được."
Nói xong Bạch Chỉ lấy một phiến đá ra, phiến đá này vừa mới đưa ra liền trực tiếp bay đến trước mặt Hồng Vũ Diệp.
Phía trên có ký hiệu lít nha lít nhí, giống như là chữ viết ban đầu bị làm cho rối loạn.
"Thứ này hẳn là bắt nguồn từ bên ngoài, cho nên người ngấp nghé Thiên Hương Đạo Hoa tám chín phần là người đến từ bên ngoài." Bạch Chỉ nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn phiến đá, không nói gì thêm.
Mà là thu đồ vật vào.
Lần này một quyển sách bay đến trước gót chân nàng, chính là công pháp của Thiên Thanh sơn, Thiên Thanh Hóa Thần quyết.
Nàng lật ra một chút rồi gấp lại.
"Thu hoạch thoạt nhìn cũng không ít." Hồng Vũ Diệp đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Chỉ rồi nói:
"Nếu đã thu được không ít đồ thì lấy một ít đi khiến cho các đệ tử Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần của tông môn tranh đoạt đi. Một cảnh giới lớn lấy ra năm cái. Còn lại ném đến cống hiến các, dùng để đổi điểm cống hiến."
"Được." Bạch Chỉ do dự một chút, cân nhắc rồi mở miệng:
"Trúc Cơ thì dùng bảo vật nào mới tương đối tốt đây?"
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn chuôi đao kia, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
"Chính ngươi quyết định đi."
Sau đó, nàng cầm lấy quyển sách trên tay rồi nói:
"Thiên Thanh sơn bị diệt chưa?"
"Vẫn chưa, chúng ta tiến đánh lên, nhưng không chiếm cứ được bao lâu đã bị bọn hắn bức lui. Muốn diệt bọn hắn cần xuất động nhiều người hơn, hơn nữa những tông môn khác đều đang giúp bọn hắn, muốn diệt môn cần không ít thời gian." Bạch Chỉ lắc đầu nói.
"Không ngại." Nói xong, Hồng Vũ Diệp ném bí tịch cho Bạch Chỉ rồi nói:
"Nếu Thiên Thanh sơn vẫn còn, thì mười hai mạch các ngươi tự mình tranh đoạt đi."
Nếu như Thiên Thanh sơn không còn, như vậy thì có thể dùng quyển bí tịch để mở ra nhất mạch.
Hiện tại coi như xong.
Cho mười hai chủ mạch dệt hoa trên gấm, cũng coi như có nhiều công pháp có thể lựa chọn.
Bạch Chỉ nhận thư tịch, gật đầu nói vâng.
Nàng vô duyên với Thiên Thanh Hóa Thần quyết.
Bởi vì không ai biết chuyện Chưởng giáo xuất quan, nàng thân là người thay mặt Chưởng môn, cho nên không thể tham dự tranh đoạt, chỉ có thể để cho mười một vị còn lại tranh đoạt.
——
——
Giang Hạo chào hỏi với sư phụ.
Phát hiện sư phụ giống như bị thương không nhẹ, xem ra lần này mọi người vây công quặng mỏ cũng không dễ chịu.
Sau đó, Mục Khởi cũng nói rõ sẽ đưa phần thưởng lớn cho Giang Hạo.
Dù sao cũng là hắn khiến Giang Hạo đi quặng mỏ.
Giang Hạo cúi đầu cảm ơn, không có từ chối chuyện này.
Bởi vì hắn biết thứ mà Mục Khởi sư huynh có được không phải là thứ mà ban thưởng có thể so sánh được, hắn cũng vui lòng đưa những vật này.
Trở lại Linh Dược viên, Giang Hạo gặp Hàn Minh.
Hơn mấy tháng không thấy, tu vi của Hàn Minh đã hoàn toàn được củng cố.
Trên người có một tia xơ xác tiêu điều, đã không còn là thiếu niên non nớt như lúc trước trước.
"Giang sư huynh." Nhìn thấy Giang Hạo, Hàn Minh nở nụ cười.
Lại ít đi một phần kính sợ, hắn cảm thấy hắn lại được rồi.
"Sư đệ còn muốn khiêu chiến sao?" Giang Hạo hỏi, lần này hắn nhất định không thắng nữa.
"Không có, ta cảm giác mình còn kém một chút." Hàn Minh lắc đầu, hắn đúng là cảm thấy còn chưa đủ:
"Là vừa vặn có việc nên tới một chuyến, ta lần này lập được không ít công ở bên ngoài, hẳn là có thể đạt được rất nhiều tài nguyên tu luyện. Sư huynh không nên chờ ở nơi này, vẫn nên đi ra ngoài lịch luyện mới tốt, như này tu vi sẽ tấn thăng càng nhanh, còn có thể có thêm kinh nghiệm chém giết. Công lao cũng không ít, người không có công lao ở trong này căn bản là không đáng nói."
"Sư đệ có thiên phú kinh người, kỳ ngộ cũng tốt, người bình thường không thể sánh bằng sư đệ được." Giang Hạo khách khí nói.
Nghe vậy, Hàn Minh nở nụ cười tự tin.
Sau đó vui sướng cáo từ cùng Giang Hạo, trước khi đi cũng không quên nói một câu:
"Nếu sư huynh không có công lao gì thì rất sẽ bị ta đuổi kịp rất dễ dàng."
Giang Hạo cười cười, không có trả lời.
Hắn sợ nhất là công lao.
Lại lập công, Liễu Tinh Thần đều không giúp được hắn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận