Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 845: Kim Đan Này Đúng Là Nghé Con Mới Đẻ Không Sợ Cọp

Chương 845: Kim Đan Này Đúng Là Nghé Con Mới Đẻ Không Sợ Cọp
Chương 845: Kim Đan Này Đúng Là Nghé Con Mới Đẻ Không Sợ Cọp
Giữa tháng bảy.
Giang Hạo một đường hướng về phía Thiên Tuyền.
Qua mấy ngày, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của dòng sông.
Từ xa nhìn lại, nơi này có núi nong tầng tầng, có dòng sông uốn lượn từ trên xuống, mỗi một tầng đều có chứa nước suối. Rất nhiều vách nước chạy đến cùng một chỗ, cuối cùng lại hội tụ thành một con sông, chảy xuôi về phía xa. Đây chính là sông Thiên Tuyền.
Xem xét cẩn thận, Giang Hạo phát hiện mỗi một dòng nước thật ra đều có nước suối dâng trào từ dưới lên, giống như suối nước nóng thiên niên.
"Nơi này không xây quán trọ, đúng là đáng tiếc." Giang Hạo có chút cảm khái.
Lúc này Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Giang Hạo không tiếp tục nhiều lời, mà là nhìn về phía trước, muốn tìm kiếm manh mối liên quan tới trang sách Tiên Hiền. Chỉ là mặc hắn tìm thế nào, đều không có bất kỳ manh mối liên quan nào.
Không biết manh mối này là thật hay giả nữa.
Con đường dọc theo dòng suối cũng không gập ghềnh, nơi này có thềm đá dẫn tới từng con suối, có người từng sửa đường vì nơi này. Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đồng hành, hướng về chỗ cao nhất.
Bình thường thì đồ tốt đều nằm ở vị trí trung tâm, đi xem một chút cũng không có gì đáng trách cả.
"Đạo hữu." Bên cạnh đột nhiên có người hỏi một câu.
Giang Hạo quay đầu, nhìn thấy dưới gốc cây ven đường có một vị nam tử trẻ tuổi, tu vi Luyện Thần, nhìn còn có chút quen mắt.
"Tiền bối gọi ta?" Giang Hạo mang theo cung kính, nói.
"Tiền bối?" Nam
"Tu vi của chúng ta không cao, cũng chỉ cao hơn ngươi có một chút, khuyên ngươi một câu, đừng đi lên trên. Con đường này trải rộng nguyền rủa, hiện tại không có việc gì, nhưng mà đi lên thì không nói trước được."
"Nguyền rủa?" Giang Hạo nhìn xuống, chỉ là khí tức nguyền rủa bé nhỏ, cũng không thể đến gần thân thể của bọn họ, chẳng có gì mà phải để ý cả.
"Đúng thế." Hà Độc gật đầu, nói:
"Con đường này có nguyền rủa của Khô Phát bà bà, nếu như ngươi mà đi lên thì có thể sẽ gặp nạn. Nghe nói nàng đang chờ kẻ địch."
"Khô Phát bà bà?" Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn.
Những ngày qua nguyền rủa biến mất, hắn còn tưởng rằng Khô Phát bà bà đã từ bỏ, không nghĩ tới lại chờ hắn ở chỗ này.
Nhưng mà đối phương đúng là lợi hại, thế mà lại biết mình muốn tới nơi này. Không biết là đoán được, hay là do nguyên nhân gì khác.
"Đúng, đạo hữu biết Khô Phát bà bà không?" Hà Độc hỏi.
Một cái Kim Đan và Trúc Cơ, chưa chắc đã biết đến loại người này.
Giang Hạo khẽ gật đầu: "Nghe qua một hai lần, tiền bối cảm thấy nàng là ai?"
"Một người ỷ mình có pháp bảo đặc thù nên không chút kiêng kỵ. Nghe nói một số đại tông muốn đánh giết nàng, nhưng nhiều lần đều để nàng trốn thoát, sau đó nàng bắt đầu trả thù. Nàng chuyên chọn một số đệ tử có tiềm lực không tệ để trả thù, khó lòng phòng bị. Lần nghiêm trọng nhất, chính là một vị cường giả nào đó truy sát nàng một trăm năm, cuối cùng vẫn không thể giết chết nàng. Nhưng hắn lại không thể dừng lại, dừng lại đối phương sẽ trả thù, vị cuối cùng đành phải nhờ tiền bối ra mặt, để chuyện này kết thúc." Hà Độc nói
"Là pháp bảo gì mà khiến cho nàng không kiêng nể gì như thế?" Giang Hạo có chút tò mò.
"Một số thứ liên quan tới nguyền rủa và bảo mệnh." Hà Độc suy tư một lát rồi nói:
"Căn cứ theo suy đoán của một số tiền bối, có lẽ có liên quan tới Trường Sinh tộc, nhưng không rõ chuyện cụ thể trong đó. Nhưng mà Khô Phát bà bà đúng là khó chơi, nghe nói nàng cực có khả năng liên quan đến tồn tại lợi hại nào đó, cho nên người có thể giết nàng cũng không muốn động thủ. Đây cũng là lý do khiến cho nàng không kiêng kỵ như vậy. Đương nhiên, nàng cũng không dám chọc người không nên dây vào. Cộng với những năm gần đây nàng có một đứa cháu trai nên cũng đã bớt phóng túng đi một chút. Đáng tiếc là khoảng thời gian trước cháu trai nàng bị giết, hiện tại nàng đang nổi điên, có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Đạo hữu vẫn nên đừng chọc tới nàng thì hơn."
"Nếu như đã đáng sợ như vậy, tại sao tiền bối còn ở lại nơi này?" Giang Hạo hỏi.
"Bởi vì nàng coi như cũng nể mặt sư phụ ta, trước kia là như vậy. Nhưng hiện tại thì ta cũng không rõ lắm, dù sao người phát điên căn bản sẽ không để ý đến bối cảnh của người trước mắt." Hà Độc giải thích.
"Tiền bối cảm thấy cháu trai nàng có nên chết hay không?" Giang Hạo suy tư một lát rồi hỏi.
"Ta cũng chưa từng thấy hắn bao giờ, nhưng mà có nghe đồn một chút. Đứa cháu trai này của nàng còn không kiêng nể gì hơn so với nàng lúc còn trẻ, chết đương nhiên là chuyện tốt." Hà Độc vừa suy tư vừa nói.
"Vậy thì Khô Phát bà bà này đúng là khiến cho người ta đau đầu." Giang Hạo có chút cảm khái, ai nấy đều cảm thấy cháu trai của Khô Phát bà bà đáng chết, nhưng lại đều không dám động thủ.
Tu vi của Khô Phát bà bà là một chuyện. Chuyện khiến người khác lo lắng hơn vẫn là nàng nổi điên rồi làm loạn. Không bằng kính nhi viễn chi, không can thiệp chuyện vào của nhau.
Có thể thấy, đối phương vô cùng khó chơi.
"Tiền bối là người của Thiên Văn Thư Viện?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Hắn vừa rồi vẫn luôn nghĩ là mình hình đã từng gặp qua người này ở nơi nào đo rồi. Hiện tại mới nhớ ra, lúc mình gặp người này ở Minh Nguyệt Tông, hình như còn từng dùng Hòa Quang Đồng Trần.
"Ánh mắt của đạo hữu bén nhọn như thế sao?" Hà Độc có chút ngoài ý muốn.
Giang Hạo cũng không nhiều lời, mà là cất bước hướng lên trên núi.
Hành động này khiến cho Hà Độc kinh ngạc, hắn hình như đã nói rất rõ ràng rồi mà.
Hắn vừa muốn mở miệng, nhưng lại đột nhiên nuốt xuống lời muốn nói, lựa chọn đi theo sau.
Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đi trên thềm đá, quan sát đến bốn phương, không nhanh không chậm, như là nhàn nhã đi dạo, còn nguyền rủa kia căn bản là không có cách nào tới gần.
Dù Giang Hạo không dùng Thiên Cực Ách Vận Châu, cũng có thể tùy ý đối kháng mấy thứ này.
Con đường vốn không người đi lại, đột nhiên có người hành tẩu, khiến không ít người xung quanh cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ lập tức vây quanh. Chỉ là khi nhìn thấy tu vi của hai người, đám người lại thở dài. Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
Chỉ là hai người vô tri mà thôi, còn tưởng rằng có cường giả đến.
Chỉ là Hà Độc theo ở phía sau khiến cho bọn hắn cảm thấy ngoài ý muốn, có người còn cảm thấy là vì bảo hộ hai người kia.
"Kim Đan, hắn không thật sự cho rằng mình rất lợi hại đo chứ?" Ven đường có không ít người đang nghị luận.
Người vừa mới bước vào Kim Đan đều sẽ có một loại cảm giác đường lớn tương lai đang ở dưới chân. Nhưng mà theo thời gian dần trôi, bọn hắn mới phát hiện Kim Đan chẳng là cái thá gì, tất cả chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Giang Hạo cũng không để ý tới người xung quanh, mà là tiếp tục quan sát dòng nước rồi một đường đi đến chỗ cao nhất.
Lúc này, hắn vẫn chưa phát hiện ra khí tức đặc thù nào, ngược lại cảm thấy nguyền rủa bắt đầu gia tăng tạo áp lực về phía hắn. Lần này, nguyền rủa không còn rải rác như trước nữa, mà như là một người khổng lồ đè xuống hắn.
Ngoại trừ Giang Hạo, người xung quanh đều cảm thấy, lực lượng nguyền rủa như là sóng lớn đột kích, vô khổng bất nhập.
"Đạo hữu, nguyền rủa tới." Hà Độc nhắc nhở.
Giang Hạo cũng không để ý đến nguyền rủa, mà là nói khẽ:
"Khô Phát bà bà không dám ra ngoài sao?"
Mặc dù biết đối phương ở đâu, nhưng nhìn không thấy thì không có cách nào giám định được. Vẫn nên biết rõ nội tình của đối phương rồi giải quyết vấn đề trong một lần duy nhất.
Nếu như đối phương đã được công nhận là khó chơi, vậy thì một lần vất vả suốt đời nhàn nhã đi.
Hà Độc kinh ngạc, nhưng mà lại cảm thấy hợp tình hợp lí. Đối phương chính là nhằm vào Khô Phát bà bà. Người vây xem cũng cảm thấy kinh ngạc.
Người này là đang gây hấn với Khô Phát bà bà?
Vốn cho rằng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, hiện tại xem ra đối phương là ỷ vào mình có chút năng lực, cho nên muốn cứng đối cứng với đối phương.
Lúc này, lực lượng nguyền rủa đánh tới, mà người phía sau lại không có ý định xuất hiện.
Chắc là đang quan sát, thử thực lực của hắn.
Rơi vào đường cùng, Giang Hạo đành lấy Kim Luân ra.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy lực lượng nguyền rủa bộc phát như cuồng phong sóng lớn, ngay sau đó một bóng người xuất hiện từ trong hư không. Đây là thủ đoạn ẩn nấp.
"Chính là ngươi, là ngươi giết cháu trai của ta." Trong mắt Khô Phát bà bà tràn đầy cừu hận:
"Đao phủ, cháu trai của ta nhu thuận nghe lời, đến một con kiến cũng không dám giết, lại cứ như vậy mà chết ở dưới tên đao phủ là ngươi."
Giang Hạo nhìn qua đối phương, vẻ mặt bình tĩnh.
Giám định trước đã.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận