Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 397: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Thành Thân Rồi Sao?

Chương 397: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Thành Thân Rồi Sao?
Chương 397: Nữ Ma Đầu: Ngươi Muốn Thành Thân Rồi Sao?
"Sư huynh, bệnh bên phía Đoạn Tình Nhai dường như đã tốt lên."
Liên Cầm tiên tử đi đến bên cạnh Bạch Dạ, nói.
"Tốt? Tra được người sau lưng là ai không?" Bạch Dạ thu hồi ánh nhìn từ xa rồi nói.
"Người bọn họ muốn tìm là Ngữ Tuyên sư muội, mà Ngữ Tuyên sư muội dường như có quan hệ tương đối thân với Thiên Trần sư huynh." Liên Cầm tiên tử nói.
"Thiên Trần?" Bạch Dạ lắc đầu:
"Không có khả năng, chuyện của Đoạn Tình Nhai đã kéo dài mấy tháng, nếu như là Thiên Trần thì sẽ không éo dài như vậy. Căn cứ theo điều tra trước đó của ta, hắn hình như không quá thích người dông dài. Ngữ Tuyên kia đâu?"
"Chắc là ra ngoài rồi, ta trước đó đã đặc biệt hỏi thăm." Liên Cầm tiên tử nói.
"Tại sao lại ra ngoài?"
"Không biết."
"Như vậy sao?" Lông mày Bạch Dạ cau lại, bình tĩnh nói:
"Vậy nàng có lẽ không về được. Ta không hiểu nhiều về Thiên Trần, thế nhưng trước đó từng tiếp xúc, người mà luôn phiền toái dông dài đều sẽ bị hắn xử lý. Nếu như Ngữ Tuyên sư muội thật sự là người của hắn, hắn sẽ không cho phép nàng đối phó với một Linh Dược Viên không có một Kim Đan nào, lại tốn đến mấy tháng.
Làm như thế sẽ trêu chọc đến không ít chuyện, từ đó ảnh hưởng đến hắn. Muốn thoát thân ra ngoài nhanh một chút, biện pháp tốt nhất chính là động thủ xử lý người gây ra mọi chuyện. Còn có người nào ra ngoài gần đây không? Còn tương đối thân cận với Thiên Trần."
"Ta nghĩ lại một chút." Liên Cầm tiên tử suy tư chốc lát rồi nói:
"Bách Kỵ của mạch chúng ta. Ta cũng không biết có của mạch khác hay không."
"Gần đây hắn làm cái gì?" Bạch Dạ hỏi.
"Cướp đoạt đạo lữ của đệ tử nội môn, dường như còn đang không ngừng tra tấn đối phương, không có việc gì liền cắt chân của đối phương." Liên Cầm tiên tử nói.
"Kéo dài bao lâu?"
"Tầm năm ba tháng.”
"Lần này có nhiều việc không?"
"Không nhiều, thế nhưng cũng có chuyện khác."
"Vậy bọn hắn chắc là đều không về được." Bạch Dạ nói.
"Thiên Trần sư huynh ra tay sao?" Liên Cầm tiên tử hơi kinh ngạc.
Bạch Dạ cũng không trả lời.
"Nên thông báo cho Chấp Pháp Đường không?" Liên Cầm tiên tử hỏi.
"Không cần, chuyện này liên quan đến Đoạn Tình Nhai, khó mà nói trước được kết quả." Bạch Dạ lắc đầu, tiếp tục nói:
"Tiếp tục quan tâm xem Đoạn Tình Nhai có linh dược gì không. Thế nhưng không nên quá rõ ràng. Để cho người ta phát hiện từ từ là được, không phát hiện cũng không sao cả. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian."
"Vậy… Sư huynh không có ý định tấn thăng Luyện Thần sao?" Liên Cầm tiên tử hỏi.
Bạch Dạ nhìn về phía nầu trời đầy sao, khổ sở nói:
"Trước phải sống sót đã."
---
Giang Hạo xử lý Linh Dược Viên.
Phong Dữ Hàn đã hoàn toàn đi qua.
Ngữ Tuyên sư tỷ biến mất không mang đến bất kỳ thay đổi nào.
Người Chấp Pháp Đường cũng không nhúng tay, Thiên Trần sư huynh cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Chuyện này khiến Giang Hạo hiểu rõ một chuyện, ra ngoài thật sự rất nguy hiểm.
Chấp Pháp Đường căn bản sẽ không quản.
Nếu như hắn ra ngoài bị phát hiện, còn bị phát hiện ra vị trí, không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm nữa.
Nhưng mà có một việc không có giảm đi theo việc Ngữ Tuyên sư tỷ biến mất.
Đó chính là tin đồn.
Bây giờ vẫn nghe đồn là hắn tu luyện Nguyện Huyết Đạo.
Trước đó là lo lắng tuổi thọ không đủ, muốn bắt đầu hấp thu máu tươi trên phạm vi lớn để đột phá Kim Đan.
Bây giờ là vì ổn định lòng người, không thể không kéo dài thời gian.
Còn có không ít người biết chuyện tuyên bố mình là người bị hại.
Giang Hạo không đi tìm người phía sau màn, cũng không để ý đến những tin đồn này.
Với hắn mà nói thì những tin đồn này dù sao cũng có chỗ tốt.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, hắn không thèm để ý đến ánh mắt của những người này.
Cho dù sẽ ảnh hưởng ra ngoài, hắn cũng không quan tâm.
Bởi vì bản thân hắn ra ngoài vốn đã vô cùng nguy hiểm rồi, bây giờ chỉ là thêm một chút nguy hiểm mà thôi.
Không tính là gì cả.
Vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Bây giờ, cuộc sống dường như đã an tĩnh lại.
Mà trong khoảng thời gian này, hắn cũng không có ý định làm cái gì cả, chỉ cần an tâm quản lý Linh Dược Viên là đủ.
Sắp đến lúc tấn thăng, hắn cần toàn lực góp nhặt tu vi.
Qua khoảng hai ba tháng nữa là ổn.
Nhưng mà có một việc khiến hắn tương đối để ý trong khoảng thời gian này.
Vậy mà có người thông báo hắn đi nhận tài nguyên.
Sự cắt xén ba năm lại kết thúc.
Hắn nhận được ba trăm linh thạch.
Bây giờ hắn có hơn năm ngàn.
Thế nhưng điều khiến cho hắn để ý là, Thiên Hoan Các thế mà không có tiếp tục chèn ép, chuyện này có chút kỳ quái.
Có thể là điềm báo trước khi động thủ.
Mị thể…
Giang Hạo thở dài, xem ra phải nghĩ biện pháp tìm kiếm mới được.
Muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có hai loại biện pháp.
Thứ nhất là có thời gian đủ dài có thể khiến cho đối phương buông bỏ ân oán.
Hai là giúp đối phương tìm được Mị thể, chuyện này có thể giúp cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Chuyện thứ nhất gần như không có khả năng.
Muốn làm cho đối phương buông bỏ ân oán, không cần một trăm năm thì cũng cần hai ba mươi năm.
Nếu như có thể đi quặng mỏ, đồng thời có thể mang Thiên Hương Đạo Hoa theo thì có thể giảm bớt được mấy năm.
Đáng tiếc, không thể.
"Sư đệ, nghe nói bên phía ngươi gặp không ít chuyện?"
Diệu Thính Liên đi đến Linh Dược Viên cười hỏi.
"Đã không sao." Giang Hạo đứng dậy, nói khẽ:
"Có một vị sư tỷ giúp một tay."
"Sư tỷ?"
Ánh mắt Diệu Thính Liên xuất hiện ánh sáng:
"Là vị sư tỷ nào thế? Dáng vẻ như thế nào? Có thể hôn phối không?"
Giang Hạo: "…”
Trong đầu của sư tỷ chỉ có những thứ này thôi sao?
Nhưng mà hắn phát hiện Diệu sư tỷ đã là Kim Đan hậu kỳ.
Tốc độ tấn thăng cũng rất nhanh.
"Sao không nói gì cả?" Diệu Thính Liên thất vọng nói:
"Ta nghe nói bên này có việc liền lập tức tới xem một chút, muốn giúp ngươi một chút. Đáng tiếc, chân tâm lại đổi lấy xa lánh."
"Sư tỷ, loại lời này vẫn nên nói với Mục Khởi sư huynh thì hơn." Giang Hạo bất đắc dĩ nói.
"Mục Khởi, tới đây, ta có lời muốn nói với ngươi." Diệu Thính Liên vẫy tay với Mục Khởi.
Lúc này, Mục Khởi đang nói chuyện phiếm với các chân truyền khác.
Giang Hạo cảm thấy không tốt, sư tỷ làm như này khiến cho người ta dễ chú ý.
Hắn có chút không chịu được.
Mục Khởi tới, Diệu Thính Liên liền kéo cánh tay của hắn, sau đó nói với Giang Hạo:
"Nghe nói Linh Dược Viên xảy ra chuyện, có người đề nghị để sư đệ đến quặng mỏ làm việc để thay đổi hoàn cảnh. Vẫn là Mục sư huynh của ngươi cảm thấy bên kia vừa khổ vừa mệt nên đã tiếp nhận nhiệm vụ bên kia. Vợ chồng chúng ta đối với ngươi có tốt không?"
Giang Hạo trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó cúi đầu cảm kích nói:
"Đa tạ sư huynh, sư tẩu."
"Sư tẩu nghe thì êm tai đó, thế nhưng quá rõ ràng, sau này vẫn cứ gọi là sư tỷ đi." Diệu Thính Liên cười nói.
Giang Hạo không phản bác được.
Hai vợ chồng này đã làm hỏng đường lớn của hắn.
Mặc dù tương lai vẫn có hi vọng, nhưng mà hắn vốn có thể đi đường tắt.
Bây giờ đường tắt lại bị cắt đứt.
Bản thân mình còn phải cảm ơn đối phương.
Vốn cho rằng quan hệ tốt với bọn hắn thì sẽ lợi nhiều hơn hại, bây giờ xem ra hại nhiều hơn lợi.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo muốn trở về, Mục Khởi và Diệu Thính Liên đi cùng hắn.
Bọn hắn muốn vào chỗ sâu trong rừng cây tìm một ít gì đó.
Tiện đường.
Lúc sắp đến chỗ ở, Diệu Thính Liên lại nói:
"Sư đệ thật sự không suy tính một chút sao? Ta gần đây lại gặp một sư muội nhu thuận động lòng người. Nàng dường như cũng muốn tìm đạo lữ sớm một chút. Thiên phú và tu vi cũng không tệ. Bỏ qua sẽ không còn nữa đâu."
Giang Hạo khẽ lắc đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Bản thân mình đã từ chối không biết bao lần.
Nhưng mà sư tỷ vẫn làm không biết mệt.
Cũng không thấy nàng giới thiệu cho những người khác.
Chính là bởi vì mình mang nàng vào cửa, khiến cho nàng đoàn tụ với Mục Khởi sư huynh?
Cuối cùng, hắn tạm biệt hai người và trở lại trong sân.
Vừa mới đi vào, hắn gặp được một thân ảnh màu đỏ, đang nhìn hắn với vẻ giống như cười mà không phải cười:
"Ngươi muốn thành thân rồi sao?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận