Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 962: Nữ Ma Đầu: Ngươi Vừa Rồi Là Giả Vờ?

Chương 962: Nữ Ma Đầu: Ngươi Vừa Rồi Là Giả Vờ?
Lúc máu tươi phủ kín boong tàu, người xung quanh đều có chút chấn động.
Lão giả trước đó bị đánh gãy một cánh tay càng là vô cùng hoảng sợ. Thiếu nữ phía sau hắn cũng có chút e ngại.
Do dự hồi lâu, lão giả mới mở miệng nói: "Tiền, tiền bối, ngài không nên giết nàng, nàng là…"
"Suỵt!"Giang Hạo để tay lên bên miệng, để đối phương im lặng.
Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi truyền ra: "Đừng nói với ta nàng là ai. Không có người nào mà Tiếu Tam Sinh ta không thể giết."
Lời này vừa ra lập tức khiến cho người ta kinh hãi.
Kinh hãi không phải bởi vì cái tên Tiếu Tam Sinh, mà là vì câu nói này của Tiếu Tam Sinh.
Không cần nói tên cho hắn biết, dù là ai đều không có gì khác nhau, giết cũng là giết.
Bọn hắn chưa bao giờ thấy qua người nào cuồng vọng như thế.
Nam Cung Nguyệt nhìn qua Tiếu Tam Sinh, cũng cảm giác người này không thể tưởng tượng nổi.
Nàng từng gặp cuồng, nhưng từ chưa thấy cuồng như vậy.
Không kiêng nể gì cả, vô pháp vô thiên.
Người như này là không dễ chọc nhất.
Khó trách lại dám trực tiếp hỏi nàng có phải người Thánh Đạo hay không.
Tiếu Tam Sinh, nàng vốn không có ấn tượng gì về người này, nhưng hiện tại đã nhớ kỹ.
Trong lúc nhất thời, nàng rất tò mò, nếu như người này tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, không biết liệu có bị khuất phục ở trước mặt vương của Hải La hay không?
Nam Cung Nguyệt nghĩ đến đây liền lắc đầu, mình đoán mò rồi.
Nhưng mà, vương của Hải La lại không hành tẩu ở bên ngoài, loại người này mà đi ra ngoài không biết sẽ tạo thành tình huống gì nữa.
Sẽ giống như tầng năm, đùa bỡn nhân tâm, hay là giống như người bình thường, không kích nổi sóng gió gì.
"Người này rước lấy phiền phức rồi." Bà lão bên cạnh nàng nói.
"Người của phụ nhân kia đến rồi sao?"Nam Cung Nguyệt hỏi.
"Không phải, là bởi vì chiếc thuyền này không cho giết người." Bà lão nhìn qua Tiếu Tam Sinh, tiếp tục mở miệng:
"Đối phương giết ba người liên tiếp, hắn sẽ không ở được trên chiếc thuyền này. Trừ khi là muốn xảy ra xung đột với người nơi này."
Lúc này, Giang Hạo cũng cảm nhận được một cỗ uy áp vô cùng cường đại vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, chắc là sắp ra. Tám chín phần là người trấn thủ chiếc thuyền này.
Quả nhiên, tiếng bước chân vang lên trên buồng nhỏ của con tàu.
Một nam nhân trung niên mang theo lực lượng khí tức quanh thân, chậm rãi đi ra.
Biển sâu tựa như đang phun trào ở sau lưng hắn.
Trong nháy mắt nhìn thấy người, Giang Hạo liền biết, thực lực của người này có liên quan đến biển. Phía dưới biển sâu chính là sân nhà của hắn.
Vũ Hóa viên mãn .
Cùng cảnh giới.
Đúng là cao minh, Giang Hạo không khỏi cảm khái.
Chỉ là, người mạnh như vậy lại tọa trấn trên chiếc thuyền này, không cảm thấy nhân tài không được trọng dụng sao?
"Tiếu Tam Sinh?" Nam tử trung niên nhìn xuống từ trên cao, khí tức bình thản.
"Là ta." Giang Hạo mở quạt xếp ra, nhẹ vẫy vẫy.
"Giết người ở trên thuyền của ta, phá hỏng quy củ của ta." Nam tử trung niên nói.
"Đạo hữu nói đùa, trên thuyền cũng không có văn tự quy định trên phương diện này." Giang Hạo nói nghiêm túc.
Hắn đúng là không nhìn được.
Nam tử trung niên rũ mắt, cuối cùng cười nói: "Hiện tại ngươi đã biết rồi."
Nam tử trung niên nói xong liền quay đầu đi vào buồng nhỏ.
Ý của hắn là lần sau sẽ xử lý theo quy tắc.
Loại biến hóa này khiến cho Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng mình ít nhất cũng bị bắt xuống thuyền, không nghĩ tới đối phương căn bản là không có truy đến cùng.
Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, những người khác cũng không hiểu.
Theo lý thuyết thì không nên như thế, bọn hắn từng gặp cường giả và người có bối cảnh giết người trên thuyền, không có một người nào có kết cục tốt cả.
Hôm nay thuyền trưởng sao lại đổi tính rồi?
Giang Hạo trở bên cạnh Hồng Vũ Diệp, chỉ thấy đối phương nhìn chằm chằm vào mình.
"Trên mặt vãn bối có cái gì sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Vừa rồi ngươi đang giả bộ?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tiền bối biết rõ còn hỏi, vãn bối không phải là một người tùy tiện. Tiếu Tam Sinh là như thế, vãn bối không thể giả trang thành như vậy." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, cũng không để ý quá nhiều, mà là quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Cảnh biển nơi này quả thật có chút không tầm thường .
Ban đêm hôm ấy.
Giang Hạo nhận được mời, là thuyền trưởng.
Hắn cũng không từ chối.
Một lát sau.
Trong một gian phòng tao nhã, nam tử trung niên ngồi bên cạnh bàn pha trà.
Nhìn thấy Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp tiến đến, hắn cười nói: "Hai vị mời ngồi."
Mấy người ngồi xuống, nam tử trung niên mới tiếp tục mở miệng:
"Đây là trà nổi tiếng của Thâm Tiêm, là Thâm Hải Linh Trà, vừa khó trồng, sản lượng còn cực ít. Mười năm cũng chỉ có một chút như vậy. Cũng may nó lại rất có giá trị, mời hai vị nếm thử."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Lúc hắn ngửi thấy mùi trà đã biết trà này không kém Cửu Nguyệt Xuân chút nào. Từ việc linh khí lưu chuyển trong nước trà có thể thấy được, nó còn tốt hơn cả Cửu Nguyệt Xuân.
Hắn nâng chung trà lên, nhấp một miếng.
Trong lúc nhất thời, mùi thơm thanh mát truyền khắp toàn thân, khiến hắn lập tức tiến vào trạng thái không linh. Thân mình tựa như ở biển sâu vô tận, trong đầu không có suy nghĩ dư thừa, có thể vào trạng thái lĩnh hội.
Trà này đúng là khó lường.
Nhưng mà, hắn không có lâm vào trong đó, mà là tỉnh ngộ lại. Hắn đặt chén trà trong tay xuống rồi nói: "Trà ngon."
"Đạo hữu thích thì tốt." Nam tử trung niên mỉm cười nói: "Tự giới thiệu mình một chút, tại hạ Tư Đồ Vô Đạo."
"Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo mở miệng.
"Tiếu đạo hữu lần này muốn đi đảo Lưu Ly?"Tư Đồ Vô Đạo nâng chung trà lên, hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Là muốn vào Long quật sao?" Tư Đồ Vô Đạo thử hỏi.
Giang Hạo nhìn đối phương, cũng không trả lời vấn đề này.
"Đạo hữu biết nơi đó có cạm bẫy không?" Tư Đồ Vô Đạo cũng không có ý để cho Giang Hạo trả lời mà lập tức nói:
"Nếu như đạo hữu vẫn muốn đi vào, ta có thể giúp một chuyện nhỏ."
"Chuyện nhỏ?" Giang Hạo nhìn chằm chằm đối phương.
Tư Đồ Vô Đạo lấy một mảnh vảy ra rồi nói:
"Đây là vảy rồng, là một mảnh tương đối đặc thù, phía trên có Chân Long chi ý, có thể dẫn đạo hữu tiến vào con đường chính xác, có lẽ có thể tránh né cạm bẫy. Tương ứng, ta muốn một viên đan dược ở bên trong, không có đan dược thì chắc là cũng có tin tức liên quan."
"Là đan dược gì?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Xích Vũ Thần Đan." Tư Đồ Vô Đạo nói.
Nghe vậy Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, chậm rãi mở miệng nói:
"Xích Vũ Thần Đan, là loại đan dược có thể tẩm bổ Nguyên Thần, phá tà, trừ chú, diệt tâm ma, chỉ cần một hơi, một sợi hồn thì đều có khả năng cứu trở về?"
Nghe Giang Hạo nói, Tư Đồ Vô Đạo hơi kinh ngạc, sau đó nói:
"Đạo hữu đúng là hiểu biết rộng."
Đâu chỉ là gặp qua, ta còn nếm qua, Giang Hạo nhìn về phía người bên cạnh.
Chỉ là hắn thật sự không dám nói ra.
Hắn có chút không hiểu, Xích Vũ Thần Đan vô hiệu đối với Long tộc, vì sao lại ở bên trong Long quật?
Nhưng mà, đối phương đã nói như vậy, mình cũng không cần thiết phải hỏi nhiều.
Lại hỏi thêm mấy vấn đề, hắn phát hiện đối phương chỉ là muốn đánh cược một phen.
Bởi vì hắn không muốn đi vào, mà giữ vảy rồng lại cũng là lãng phí, không bằng để cho người khác đi vào.
Một khi đạt được Xích Vũ Thần Đan, hắn chính là người thắng lớn. Giang Hạo cũng không thèm để ý, có vảy rồng cũng là một chuyện tốt đối với hắn.
Chỉ là như vậy còn chưa đủ. Hắn còn cần đối phương giúp mình làm một chuyện.

Bên trên boong tàu.
"Chúng ta phải nghĩ biện pháp đồng hành cùng Tiếu Tam Sinh." Bà lão nói với Nam Cung Nguyệt.
"Tại sao? Ta cảm thấy người này có chút nguy hiểm.” Trong lòng Nam Cung Nguyệt rất bài xích.
"Hắn cực có khả năng cũng tiến vào Long quật, có lẽ có thể hỗ trợ cùng có lợi. Chúng ta có tin tức mà hắn nhất định không có. Chúng ta thân là Thánh Đạo, tiến vào sẽ có sự trợ giúp đặc thù. Dù Tiếu Tam Sinh có lợi hại cũng không có khả năng hiểu rõ thủ đoạn của Thánh Đạo." Bà lão nghiêm túc nói:
"Chúng ta lần này đi vào không thể thất bại, cho nên mượn nhờ sự trợ giúp của hắn là chuyện rất cần thiết. Chỉ là không biết hợp tác với dạng người không hề cố kỵ gì như này sẽ có kết cục gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận