Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 505: Thật Sự Có Người Lau Vết Bẩn Sao?

Chương 505: Thật Sự Có Người Lau Vết Bẩn Sao?
Chương 505: Thật Sự Có Người Lau Vết Bẩn Sao?
Mấy ngày sau, Giang Hạo không nhìn thấy Hàn sư đệ đâu nữa.
Nghe nói hắn lại đi ra ngoài lịch luyện, không biết phải mất bao lâu mới có thể trở về.
Bên trong Linh Dược Viên, Giang Hạo mỉm cười.
Sự cố gắng của Hàn sư đệ khiến cho hắn vui mừng, càng cố gắng hắn cũng sẽ càng trở thành thủ tịch sớm.
Sư đệ không nỗ lực, mình ngày nào mới có thể thành thủ tịch đây?
Nhưng mà hắn đúng là lâu rồi không lấy được công tích.
Thứ này quả thật không tệ.
Công tích càng cao, những người khác càng không dám động đến hắn.
Thế nhưng cũng dễ dàng bị xuống khỏi danh sách, thật sự chính là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Cuối tháng một.
Con thỏ vẫn còn chưa trở lại, nhiệm vụ tưới nước cho Thiên Hương Đạo Hoa chỉ có thể giao cho Tiểu Li.
Các linh dược khác đều có thể tạm dừng việc sinh trưởng, Thiên Hương Đạo Hoa thì không.
Có quá nhiều người nhìn chằm chằm.
Bên phía Bạch Trưởng lão, còn có bên phía Hồng Vũ Diệp, đều là như thế.
Tiểu Li vui vẻ đồng ý.
Sau đó, hắn lại đi tìm quán cơm, đưa đủ linh thạch.
"Sư huynh không cần khách khí, nếu là như trở về muộn thì đến lúc đó đưa là được." Phong Dương nói.
Bây giờ Giang Hạo đã là Kim Đan, cho nên thân là đệ tử Trúc Cơ, hắn phải cung kính hơn trước đó rất nhiều.
Tu vi tăng lên, thân phận địa vị cũng sẽ cất cao, nhất là khi tăng lên đại cảnh giới.
Kim Đan sơ kỳ và Trúc Cơ viên mãn nhìn như chỉ kém một đường, nhưng mà lại hoàn toàn khác biệt.
"Nên làm."
Khách khí hai câu, Giang Hạo liền quay người rời đi.
Lần này tiến vào Hải Vụ Động, nghe nói phải đi sâu, không chắc sẽ có thể trở về trong thời gian ngắn.
Sau đó, hắn lại đi Linh Dược Viên ngoại môn, có hắn quan tâm, Trình Sầu sau này làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Giao phó xong những chuyện này, hắn đi đến Chấp Pháp Phong.
Lúc đến, phát hiện mấy người Trịnh Thập Cửu đều ở đây.
"Trịnh sư huynh, Tân sư tỷ, Nhạc sư tỷ." Giang Hạo khách khí nói.
Trịnh Thập Cửu có chút cảm khái, nhớ lại mười ba năm trước đây, lúc đó Giang Hạo Trúc Cơ sơ kỳ, là người yếu nhất trong số bọn họ.
Bây giờ đã là người mạnh nhất trong số bọn họ.
Hơn nữa còn trở thành người dẫn đội.
Sự thay đổi mà thời gian mang tới, thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Cảm xúc của Tân Ngọc Nguyệt là sâu nhất, trước đó nàng cùng cảnh giới với Giang Hạo. Bây giờ nàng Trúc Cơ hậu kỳ, đối phương đã Kim Đan sơ kỳ.
Trong lúc Giang Hạo còn chưa tới, nàng thật ra đã vô cùng xoắn xuýt.
Xoắn xuýt không biết nên gọi là sư huynh hay là sư đệ mới tốt, dù sao tu vi của hai người chênh lệch quá lớn.
Nhưng hôm nay đối phương vẫn gọi sư tỷ, nàng liền không cần xoắn xuýt nữa.
Nhạc Du cũng rất bất ngờ, tốc độ tu luyện của đối phương quá nhanh, chân truyền cũng không có nhanh như hắn.
"Giang sư đệ khách khí rồi, lần này chúng ta phối hợp với ngươi, cần làm gì thì cứ việc nói." Trịnh Thập Cửu cười nói.
"Được, làm phiền sư huynh sư tỷ rồi." Giang Hạo cười nói.
Như thế liền tốt.
Hắn cũng lo lắng việc gặp phải mấy người thích nghĩ lung tung.
Ba người trước đó đã chọc cho hắn không ít phiền toái, bên trong phạm vi thực lực cho phép, hắn lại không thể thấy chết không cứu.
Bốn người ngự kiếm mà đi, hướng về phía Hải Vụ Động.
"Sư đệ trước đó từng đi Hải Vụ động?" Trên đường đi, Tân Ngọc Nguyệt hỏi.
"Từng đi, trực giác ta cảm thấy là nguy hiểm." Giang Hạo nói.
"Nguy hiểm?" Nhạc Du cõng đại kiếm, nghi ngờ nói:
"Nhưng ta nghe nói nơi đó cũng không có nguy hiểm quá lớn."
"Ừm, nhìn qua là như thế này, cho nên là cảm giác của ta." Giang Hạo nói rõ.
Hắn thật ra cũng không biết nguy hiểm nơi đó ở đâu, thế nhưng chính là cứ cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
"Xem ra phải cẩn thận một chút, đúng rồi, nghe nói lần này chỉ cần tiến vào Hải Vụ Động thì tầm mắt và cảm giác đều sẽ bị ảnh hưởng." Trịnh Thập Cửu lắc cây quạt trong tay, nhắc nhở.
Giang Hạo gật đầu, hắn cũng nghe nói.
Cho nên càng thêm lo lắng.
Đáng tiếc trong khoảng thời gian này vừa không tìm được Doãn Vệ, cũng không tìm được thứ gì liên quan tới Thánh Đạo.
Chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt vẫn còn có chút vui mừng, lần này cùng một đội với Giang Hạo, bọn hắn chắc là an toàn nhất.
Mấy lần hợp tác, khiến cho bọn hắn càng hiểu rõ sự đặc thù của Giang Hạo.
Lúc trước Trúc Cơ sơ kỳ đã bắt đầu không tầm thường rồi, bây giờ Kim Đan sơ kỳ, nhất định càng yên tâm hơn.
Hải Vụ Động.
Lần này tiến vào, bọn hắn phát hiện không ít người đang nghỉ ngơi ở bên ngoài.
"Qua mỗi hơn một tháng thì sẽ đi ra nghỉ ngơi ba ngày, sau đó lại đi vào." Một vị sư tỷ đi đến bên cạnh đám người Giang Hạo, giải thích.
Đối phương là người Chấp Pháp Phong, là người tiếp đón nhiệm vụ lần này.
"Nhiệm vụ cụ thể của chúng ta là gì?" Giang Hạo hỏi.
"Đi tới con đường số hai, tiếp nhận sân bãi bên kia, không cần làm quá nhiều, giữ vững là được." Vị sư tỷ kia vừa đi vừa nói.
"Bên kia là cái gì?" Giang Hạo hỏi.
Chỉ là trông coi, nhìn như an toàn nhưng trên thực tế là nguy hiểm nhất.
Cần trông coi liền mang ý nghĩa là chỗ quan trọng.
Một Kim Đan thật sự đủ sao?
Phải biết người Vô Pháp Vô Thiên Tháp tiến vào đây đều vượt qua Luyện Thần, bọn hắn đều đã mất tích, thực lực của một Kim Đan quá yếu.
"Yên tâm, không phải chỗ gì quan trọng, chỉ là cảm giác có chút kỳ dị. Hơn nữa, bên kia cũng có người thủ, bây giờ tông môn để cho các ngươi đi tiếp tay, thuận tiện quản lý mà thôi." Sư tỷ tiếp đón khách khí nói.
Giang Hạo gật đầu, thật ra cũng không tin.
Chỉ có thể đi vào xem trước đã.
Chỉ là cũng có phiền phức, đó chính là bên kia vốn đã có người, còn mình cần đi tiếp nhận.
Chuyện này không quá dễ dàng.
Sau khi tới gần bên trong, Giang Hạo phát hiện nơi này thế mà có rất nhiều hải quái.
"Đây đều là thứ gì?" Đám người Trịnh Thập Cửu hơi kinh ngạc.
Đây đều là mấy thứ xúc tu, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua.
Bên trong ghi chép cũng chưa từng nhìn thấy những thứ này.
"Chúng nó tự xưng Tuần Hải Linh Thú." Sư tỷ tiếp đón giải thích:
"Đợi chút nữa, các ngươi cần phải để cho chúng nó nhớ kỹ mùi vị của mình, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng nó có thể nhanh chóng tìm được các ngươi.
Hơn nữa, nhất định phải làm cho chúng nó dẫn đường cho các ngươi, sương mù độc không phải là thứ nguy hiểm nhất, mất phương hướng mới là đáng sợ nhất.
Hơn nữa, bọn hắn có thể cung cấp phương hướng cho các ngươi, dùng thịt là có thể thuần dưỡng chúng nó. Có linh trí thì phải câu thông thật tốt."
Đám người Giang Hạo kinh hô, Tuần Hải Linh Thú đúng là không tầm thường.
Đám người Trịnh Thập Cửu không hiểu, tại sao trong Hải Vụ Động lại gọi là Tuần Hải?
Mang theo một con Tuần Hải Linh Thú, mấy người Giang Hạo liền đi vào bên trong.
Điều khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lần này lại là A Tra dẫn đường.
Bọn hắn vốn được sắp xếp một con Tuần Hải Linh Thú, nhưng mà A Tra lại chủ động mở miệng, chuyện này khiến cho người trông coi cũng không có biện pháp nào.
A Tra là con có khả năng tín nhiệm nhất, nghe nói đã nhận Bạch Trưởng lão làm chủ.
Thấy thế Giang Hạo đương nhiên cũng vui lòng, bởi vì đây sẽ là Tuần Hải Linh Thú không có khả năng phẩn bội, không cần lo lắng chuyện làm phản giữa đường.
Nếu đổi thành con khác thì sẽ phải nhìn chằm chằm.
Chỉ là A Tra lại có tính cách, cần câu thông.
---
Thiên m Tông.
Trên đường nhỏ, có hai người đang nhìn về phía Hải Vụ Động.
"Bọn hắn đã không kiêng dè gì mà tiến vào Hải Vụ Động."
"Đó không phải là vừa đúng lúc sao?"
"Tốt thì tốt, thế nhưng bên trong có ghi lại một ít thứ, nếu như bị phát hiện bọn hắn không phải sẽ kiếm lợi lớn sao?"
"Không đến mức đó, biển sương mù mang đến cảm giác ngăn cách, nhất là nhiều năm như vậy vách tường đã bị ăn mòn, chắc chắn sẽ không thể cảm nhận được gì. Trừ khi có người bỏ công sức ra đi lau sạch mặt tường, còn phải lau trong thời gian dài, có loại người này sao?"
"Không có, bọn hắn nhiều lắm là dùng thuật pháp hoặc là dùng pháp bảo, nhưng mà như này có mang đến ảnh hưởng gì hay không."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, một chút thì không lo lắng.
"Nghe nói kế hoạch của người bên kia là, bên phía hoàng tộc kết nối với trong động, là thật sao?"
"Không biết, kế hoạch của bọn hắn bình thường sẽ không thông báo cho chúng ta, có khả năng hay không không quan trọng, chúng ta chỉ cần tiếp tục thu thập thứ cần thiết là được."
"Đúng rồi, người mà ngươi để mắt tới dường như cũng đi, không lo lắng sao?"
"Không vội, đến lúc đó lại nhìn một chút, nếu thực sự không được thì tiến lên cứu hắn một mạng, vừa vặn tiếp xúc."
"Ha ha ha, thật sự là hoàn mỹ."
Hai người không còn quan tâm đến hướng đi Hải Vụ Động nữa, mà là đi về phía nhiều người.
"Ngươi lúc nào thì tiếp xúc với người bên phía Bạch Nguyệt Hồ?"
"Không vội, phải chờ an ổn một chút, hiện tại quá mạo hiểm. Ngươi cũng không vội tiếp xúc, ta càng không vội, dù sao người vội vàng như ngươi đều đã chết rất nhiều."
---
Ầm!
Một người bên trong suýt nữa bị đồ vật làm cho trượt chân.
"Trong hoàng thành rốt cuộc là có người nào để mắt tới ta? Tu vi còn vô cùng cao."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận