Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 919: Nữ Ma Đầu Chỉ Điểm

Chương 919: Nữ Ma Đầu Chỉ Điểm
Chương 919: Nữ Ma Đầu Chỉ Điểm
Tự sát?
Giang Hạo nhớ lại Thánh nữ dự khuyết kia. Mặc dù đối phương có chút cực đoan, nhưng không giống với người sẽ nghĩ không thông. Tu luyện tới Nguyên Thần, người ngu đi nữa cũng sẽ không dùng tính mạng của mình để nói đùa. Đắc tội với người khác chỉ là vì không không cảm thấy mình gặp nguy hiểm mà thôi.
Nếu như ở trước mặt nàng là một vị Luyện Thần, Phản Hư, Vũ Hóa, nàng sẽ không bao giờ dùng giọng điệu kia. Nàng dám phách lối và ương ngạnh như vậy, chỉ là bởi vì tu vi của đối phương không vượt qua nàng, thân phận địa vị không bằng nàng mà thôi. Nàng cảm thấy mình hơn người một bậc. Dạng người luôn khắc sâu thân phận địa vị của mình, sẽ tự sát để chứng minh một chuyện sao?
Trong tư duy logic của Giang Hạo, loại chuyện này không có khả năng xảy ra.
Chuyện này thành như vậy, đại khái là có hai nguyên nhân.
Một là người giết người có thân phận địa vị cao trong tông môn.
Hai là lợi ích mà Thiên Thánh Giáo mang tới có cũng được mà không có cũng không sao, qua loa cho xong là được.
Nếu không thì lấy trạng thái tinh thần của Thiên Thánh Giáo, không cần thiết phải động thủ với bọn hắn. Những người này không phải là tín đồ thành kính thì chính là cuồng tín đồ, rất khó nói chuyện bình thường. Mọi chuyện chỉ có thể chậm rãi quan sát.
Hắn đang chờ Liễu Tinh Thần, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là ai ra tay. Đáng tiếc là, Liễu Tinh Thần không biết đi đâu rồi, lần này lại chưa từng xuất hiện.
Có thể là đi chỗ nào đó, lại có lẽ đi tìm tàn hồn. Ba tàn hồn căn bản không đủ cho hắn nhìn việc vui. Mà chỗ tìm tàn hồn cũng chỉ có quặng mỏ. Nơi đó cơ duyên vô số, tàn hồn cũng không ít.
Giang Hạo từng gặp được.
Cũng không biết nó có tiến vào thân thể của Liễu Tinh Thần hay không.
Bốn tàn hồn gặp nhau thì sẽ như thế nào?
Giang Hạo không được biết.
Ba ngày sau, tông môn xảy rah một trận đại chiến, duy trì nửa ngày. Sau đó, chiến đấu lắng lại.
Thiên Thánh Giáo vẫn ở tại Đoạn Tình Nhai, nhưng không ai biết được bọn hắn có giao dịch gì cùng tông môn hay không.
Ngày này Giang Hạo mới biết được là sư phụ đã trở về, người động thủ hình như là hắn. Mà chuyện Thánh nữ dự khuyết bị giết cũng không có ai nhắc lại nữa.
Đầu tháng tư.
Người Thiên Thánh Giáo rời đi, sắc mặt không tệ, hình như rất vui sướng. Nhưng mà, có một số người nhìn hắn một chút, đại khái còn băn khoăn cái gì đó. Có lẽ là bởi vì Nhan Hoa đi. Cũng đã qua nhiều năm rồi, những người này thế mà còn nhớ rõ chuyện này.
Người Lạc Hà Tông đại khái đã hoàn toàn từ bỏ hắn.
Ảnh hưởng mà Vân Nhược sư tỷ mang tới hình như đã kết thúc.
Mặc kệ nàng trước đó khiến người ta lo lắng như thế nà, nhưng hai mươi mấy năm trôi qua, chuyện nên quên thì vẫn sẽ quên. Người nhớ thương nàng, không phải chết thì chính là bắt đầu nhớ thương người khác. Dù có nhớ kỹ thì cũng sẽ không còn xúc động và liều lĩnh giống trước đó nữa.
Đồng thời hắn đã trở thành Kim Đan hậu kỳ.
Muốn động thủ, bọn hắn cũng đã mất đi cơ hội, cái giá phải trả cũng càng thêm khổng lồ. Không để xuống cừu hận, cũng sẽ bị ép buông xuống cừu hận.
Thời gian có thể san bằng tất cả.
Trời tháng tư mang theo một loại ấm áp.
Nhưng mà loại nhìn trộm kia lại càng thêm rõ ràng, hinh như không ai phát hiện, cho nên lớn mật hơn rất nhiều. Giang Hạo cảm giác nếu như lại tiếp tục thì đối phương sẽ tiến đến.
Không biết sẽ như thế nào.
Hiện nay hắn có thể nghĩ tới chỉ một người, đó chính là Thi Hải lão nhân. Người này không thể khinh thường chút nào.
Mặt khác, người giúp Bích Trúc đối kháng Trớ Chú Thụ chắc là cũng có thực lực thế này. Cũng không biết có phải là hắn hay không.
Lấy sự cẩn thận của Đan Nguyên tiền bối, người hắn gọi tới chắc là sẽ không nhìn trộm vô lễ như vậy.
Kiếm Đạo Tiên cường đại như vậy, lúc đến đều vô cùng khách sáo.
Thi Hải lão nhân cũng không như Kiếm Đạo Tiên. Dù sao đó cũng là người duy nhất có thể đọc Tỏa Thiên. Nhưng dù bất kể là ai, hắn chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.
Vì lý do an toàn, hắn lại để cho Thương Uyên Long Châu hấp thu lực lượng, sau đó đưa Long Châu cho Tiểu Li, thuận tiện còn đem Cửu U cho Tiểu Li. Như này sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Cửu U e ngại Thương Uyên Long Châu cũng sợ Tiểu Li, hiện nay coi như nghe lời.

Bách Hoa Hồ.
Một bóng trắng rơi xuống bên hồ.
Phía trước có một thân ảnh màu đỏ đứng thẳng, lọn tóc nhẹ nhàng lắc lư, góc áo cũng lắc lư theo.
Bạch Chỉ cúi đầu cung kính nói: "Gặp qua Chưởng giáo."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua cá trong hồ, nói:
"Cá này tới thế nào?"
Bên trong có các loại cá, đủ màu sắc lộng lẫy.
"Là Thanh Vũ đại nhân nuôi, sau đó Chưởng giáo mở nơi này, cùng mang tới." Bạch Chỉ đáp.
Hồng Vũ Diệp ném một chút đồ ăn cho cá, không hỏi nữa những thứ này nữa.
Mà là để Bạch Chỉ nói rõ mục đích đến.
"Chưa bắt được Phong Hoa đạo nhân." Bạch Chỉ cúi đầu nói:
"Lưu lại một tay của đối phương, bắt được một người đồng hắn với hắn, là một nữ tử.
"Dáng vẻ của Phong Hoa đạo nhân ra sao?" Hồng Vũ Diệp cất bước hướng về phía đình.
"Thấy không rõ hình dạng, hắn mặc hắc bào, núp trong bóng tối. Tu vi không bằng ta, lại vô cùng giảo hoạt dị." Bạch Chỉ cúi đầu hổ thẹn nói.
"Nữ tử kia và cánh tay đâu?" Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, hỏi.
Bạch Chỉ đi theo đến bên cạnh đình: "Tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp."
Hồng Vũ Diệp gật đầu: "Vậy thì thẩm tra đi, nhìn xem có thể hỏi ra cái gì."
"Ngoài ra chúng ta còn biết Phong Hoa đạo nhân đang tìm cái gì, hình như đang tìm một thứ có thể chữa trị dung nhan, có lẽ có thể dùng thứ này dụ hắn xuất hiện." Bạch Chỉ nói.
"Ngươi tự xem xem nên xử lý thế nào." Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý.
Bạch Chỉ gật đầu.
Trầm mặc một lát, Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi: "Ngươi trở về bao lâu rồi?"
"Gần một tháng." Bạch Chỉ đáp, chỉ là có chút không rõ.
"Một tháng ngươi đều không có phát hiện gì sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua Bạch Chỉ, nói: "Xem ra tu vi tăng lên đã khiến cho tinh thần ngươi thoải mái không ít."
Bạch Chỉ nghe vậy thì kinh hãi không thôi.
Không có phát hiện cái gì?
Nên phát hiện ra gì đây?
"Chưởng giáo thứ tội." Bạch Chỉ sợ hãi.
"Đi đi." Hồng Vũ Diệp không tiếp tục nhiều lời.
Bạch Chỉ cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Trên đường trở về, Bạch Chỉ cảm thấy bất an trong lòng. Nàng nhìn xung quanh, không rõ Chưởng giáo nói phát hiện là phát hiện cái gì. Chẳng qua là khi nàng trở lại Bạch Nguyệt Hồ và cẩn thận cảm giác xung quanh, một lúc sau nàng đột nhiên mở mắt ra, trong lòng kinh hãi.
Xung quanh có chút không đúng.
Nàng lập tức biến mất, bắt đầu ở xem xét bốn phía tông môn. Rất nhanh nàng đã đưa ra kết luận, có người đang dòm ngó Thiên m Tông. Thủ đoạn cực kỳ lợi hại, mà nàng không để mắt đến. Nàng không dám suy nghĩ nhiều, bắt đầu ngược dòng tìm hiểu đầu nguồn.
Đối phương dám làm như thế thì tu vi nhất định không yếu, nàng cần toàn lực ứng đối.
---
Ma Quật.
Lúc này, một thân ảnh dần dần xuất hiện.
Hắn đứng thẳng, lại hơi có vẻ vẻ già nua.
"Hiện tại mới phát hiện? Trạng thái người Thiên m Tông đều không được." Thi Hải lão nhân lắc đầu, căn bản không có để Thiên m Tông vào mắt.
Lâu như vậy rồi mà không có một người nào phát hiện ra hắn.
Như thế còn cần lo lắng cái gì?
Dù hiện tại có người phát hiện, muốn ngược dòng để tìm hiểu đến hắn, cũng không có dễ dàng như vậy. Đợi khi tìm đến nơi này, hắn có lẽ đã rời đi.
Hắn nhìn trộm xung quanh, phát hiện chỉ có nơi này là kỳ quái nhất.
Quả nhiên, sau khi đi vào ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía dị tượng bên trong.
"Tinh hà treo ngược, chậc chậc, quá thần kỳ."
Thi Hải lão nhân nhìn về phía trước, không khỏi cảm khái: "Mảnh tinh không này đúng là kỳ quái, hình như đã gặp qua ở đâu, là mảnh Thi Giới biến mất kia sao?"
Hắn không xác định, muốn đi qua nhìn xem.
Chỉ là tới gần chỗ sâu, hình như đang đi trên con đường không giống bình thường.
Trên đường có chút đỏ. Nhưng mà Thi Hải lão nhân cũng không thèm để ý, không có gì có thể ngăn cản hắn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận