Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 537: Tại Sao Không Thể Gọi Là Tẩu Tử?

Chương 537: Tại Sao Không Thể Gọi Là Tẩu Tử?
Chương 537: Tại Sao Không Thể Gọi Là Tẩu Tử?
“Phiên dịch không hoàn toàn?” Hồng Vũ Diệp tiếp nhận cuốn da, nói.
"Đúng vậy." Bạch Chỉ nói:
"Không biết vì lý do gì, bọn hắn không cách nào thấy rõ nội dung phía trên, cho dù thấy rõ cũng là thứ khác. Ngoại trừ tu vi bị hạn chế, chắc là còn có những hạn chế khác."
Nhìn nguyên văn của Tỏa Thiên một hồi, Hồng Vũ Diệp lại cầm bản phiên dịch lên.
Cuối cùng khép phiên dịch lại, nói:
"Toàn sai."
"Cái này…" Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn.
Nàng cũng thử phiên dịch, nhưng mà vẫn còn có chút xem không hiểu, dường như có thứ gì đó đang ngăn cản nàng xem xét.
Vốn cho rằng là do văn tự Thiên Linh, bây giờ xem ra không phải.
Tỏa Thiên đặc thù hơn nàng nghĩ nhiều.
"Đổi người khác đi." Hồng Vũ Diệp giao Tỏa Thiên cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ cầm Tỏa Thiên có chút bất đắc dĩ, đổi một người?
Đổi người nào?
"Tỏa Thiên là ai phát hiện?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng mở miệng.
"Giang Hạo." Bạch Chỉ vô thức trả lời, sau đó nàng tỉnh ngộ lại. Giang Hạo phát hiện ra Tỏa Thiên, hơn nữa còn thấy được Tỏa Thiên.
Không chỉ như thế, hắn cũng bởi vì thân ảnh kia mà xem hiểu một chút nội dung.
Cho nên đương nhiên là khác với những người khác.
Có lẽ có thể thật sự phiên dịch được nội dung Tỏa Thiên.
"Thuộc hạ đã hiểu." Bạch Chỉ cúi đầu đáp lại.
Chỉ là nàng lại do dự một chút:
"Giang Hạo có thể phát hiện Tỏa Thiên ra cũng không phải là ngẫu nhiên, có thể là người ở sau lưng hắn chỉ bảo. Nếu như chúng ta giao Tỏa Thiên ra, như vậy liệu có đúng với ý người kia hay không?"
Ánh mắt Hồng Vũ Diệp bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
"Chỉ cần xác định là chúng ta có thể thu được một phần là được, có nhiều thứ không cần thiết phải độc chiếm."
Bạch Chỉ hiểu rõ.
Có Tỏa Thiên, bọn hắn có thể hiểu ra rất nhiều thứ.
"Vạn Vật Chung Yên gần đây đang âm thầm làm việc, chắc là muốn tìm vật nào đó. Đây đã là lần thứ hai, thế nhưng không xác định được có phải là cùng một thứ hay không. Phong Hoa Đạo nhân có một chút tin tức, thế nhưng muốn tìm được người thì có chút khó khăn." Bạch Chỉ bắt đầu hồi báo mấy chuyện mà Chưởng giáo để ý.
Cuối cùng vấn đề lại quay về trên người Giang Hạo.
"Công tích của Giang Hạo rất cao, nhưng lại lâm vào trong sóng gió phản đồ. Lần này hắn bị xác nhận là phản đồ, Chấp Pháp Đường đã tham gia điều tra. Nhưng mà cho dù điều tra như thế nào đều không có chứng cứ cho thấy hắn phản bội tông môn." Bạch Chỉ suy tư chốc lát rồi nói:
"Thuộc hạ đã từng quan sát hắn, dường như mỗi lần công tích đủ để khiến cho hắn xuống khỏi danh sách Chấp Pháp Phong đều sẽ xuất hiện loại chuyện tương tự. Có khả năng là hắn muốn được kẹt ở trong tông môn."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nâng chung trà lên, nói khẽ:
"Tại sao phải như vậy?"
"Có thể là cảm thấy bên ngoài có nguy hiểm, cũng có thể là người ở sau lưng hắn cảm thấy hành động bất tiện, phạm vi bảo hộ có hạn. Dù sao một khi mất đi sự trói buộc, rất nhiều người có khả năng sẽ tùy tiện nhằm vào hắn." Bạch Chỉ nói ra suy đoán của mình.
Không biết đũng mấy phần, chỉ là suy đoán mà thôi.
Không cần để ý nó có chính xác hay không.
Trong đêm, Bạch Chỉ mới rời đi.
Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn ánh trăng đến xuất thần, gió mát nhè nhẹ, lay động góc áo Hồng Vũ Diệp.
Lúc góc áo cuốn lên và sắp hạ xuống, lại đột nhiên biến mất.
Bên trong Vũ Đình, thân ảnh màu đỏ biến mất.
---
Đoạn Tình Nhai.
Trước một tiểu viện, dưới gốc táo tươi tốt truyền đến tiếng rì rào.
Một thiếu nữ đứng dưới tàng cây, hái táo trắng.
Nàng bĩu môi, trong mắt có chút hoài niệm.
"Rất lâu rồi không có gặp A Công A Bà."
Nàng nhớ lại những ngày tháng ở nhà.
Bây giờ nàng thỉnh thoảng vẫn lén giấu một chút bánh ngọt mềm, muốn cho A Công A Bà ăn. Răng của bọn hắn không tốt, chỉ có thể ăn mềm.
"Buổi đêm đã không còn ai dỗ Tiểu Li đi ngủ, cũng không ai kể chuyện xưa cho Tiểu Li nghe nữa rồi."
Tiểu Li hạ thấp lông mày, nhìn táo trắng trong tay, có chút buồn bã.
Một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, một mùi thơm ngát truyền đến.
Cảm nhận được tất cả những thứ này, Tiểu Li mừng rỡ trong lòng, lập tức nhìn về phía bên cạnh.
Quả nhiên nhìn thấy một nữ tử mỹ mạo mặc quần áo màu đỏ trắng.
Ưu nhã, lãnh đạm, cao quý, thánh khiết.
"Tẩu… Sư tỷ." Tiểu Li hưng phấn mở miệng.
Thiếu chút nữa đã gọi tẩu tử rồi.
"Ngươi đang làm gì?" Hồng Vũ Diệp nhìn táo trắng trong tay thiếu nữ, hỏi.
"Ăn táo, rất ngọt." Nói xong, Tiểu Li liền đưa táo trắng qua.
Trước khi đưa, nàng còn đặc biệt dùng váy lau sạch sẽ. Hồng Vũ Diệp nhìn về phía trái táo, trầm mặc một lát mới nhận lấy.
Thấy thế, Tiểu Li nở nụ cười, có chút ngây ngốc.
"Mùi không thơm." Hồng Vũ Diệp cắn một miếng rồi nói.
"Làm sao có thể, vậy ăn trái của ta đi, trái này của ta rất ngọt." Nói xong, Tiểu Li đưa trái táo mình vừa cắn qua.
Hồng Vũ Diệp liếc qua, bảo Tiểu Li tự mình ăn.
Ăn mấy miếng, Tiểu Li ngây thơ nói:
"Tại sao không thể gọi tẩu tử vậy?"
Dưới cây táo, Hồng Vũ Diệp nhìn bầu trời đêm, nàng chậm rãi ngồi xuống.
Bàn gỗ và ghế lập tức xuất hiện.
Tiểu Li ngồi xuống theo, nàng đang đợi sư tỷ trả lời vấn đề.
"Tại sao phải gọi là tẩu tử?" Hồng Vũ Diệp hỏi ngược lại.
"Bởi vì trên người sư tỷ có mùi của sư huynh, trên người sư huynh cũng có mùi của sư tỷ." Tiểu Li hơi chớp mắt to, nói.
"Mùi?" Lông mày Hồng Vũ Diệp cau lại:
"Mùi như thế nào?"
"Chính là mùi của các ngươi, giống như trên người Diệu sư tỷ có mùi của Mục sư huynh, trên người của Mục sư huynh cũng có mùi của Diệu sư tỷ. Bọn hắn là vợ chồng, vậy sư huynh sư tỷ chắc chắn cũng vậy." Hai tay Tiểu Li chống cằm, nói với vẻ nghiêm túc.
Hồng Vũ Diệp yên lặng một hồi mới chậm rãi mở miệng:
"Đây là kiểu mùi như thế nào?"
"Chính là…" Tiểu Li gãi đầu một cái, dương như không biết nói thế nào, suy nghĩ thật lâu mới mở miệng:
"Chính là bên trong sư tỷ có sư huynh, bên trong sư huynh có sư tỷ."
Hồng Vũ Diệp yên lặng rất lâu, mới nói: "Thiên phú sao?"
Tiểu Li không hiểu.
Nhưng mà nàng cũng không để ý, chỉ nói chuyện gần đây nàng chơi đùa cùng con thỏ, còn nói mặt mũi của con thỏ rất lớn.
Nàng ăn được rất nhiều thứ.
"Ngươi thường xuyên ở chung cùng con thỏ?" Hồng Vũ Diệp có phần hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, sau khi ta nhập môn liền thường xuyên đi theo con thỏ, bạn bè trên đường đều cho con thỏ mặt mũi. Ta sẽ có thể được ăn rất nhiều thứ." Tiểu Li chân thành nói.
Hồng Vũ Diệp chỉ yên lặng nghe, không nói thêm gì nữa.
Mãi đến khi trời sắp sáng, Tiểu Li mới nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Thân ảnh màu đỏ chẳng biết lúc nào đã tan biến, có một lực lượng màu đỏ đắp lên trên người Tiểu Li.
Tiểu Li thỉnh thoảng còn động đậy, nói một chút chuyện hoang đường: "Ta, ta giữ lại cho sư huynh sư tỷ con thỏ ngươi không thể ăn."
---
Sáng sớm.
Trên đường nhỏ ngoại môn, hai người sóng vai mà đi.
Bọn hắn nhìn về hướng đi Hải Vụ Động, dường như có chút cảm khái.
"Kế hoạch của bọn hắn thất bại, chắc là bắt đầu rút lui rồi."
"Đúng vậy, tổn thất nặng nề, Đồng Thiên chết rồi, Mạc Niệm tại Hoàng thành cũng đã chết. Ngoài bọn họ ra, rất nhiều người cũng là như thế."
"Rất nhiều người đều không thích chúng ta ngóc đầu trở lại."
"Nếu không thì sao?"
"Tỏa Thiên xuất thế, không biết sẽ mang đến bao nhiêu ảnh hưởng, đáng tiếc cũng không phải là ai cũng có thể xem hiểu Tỏa Thiên."
"Không liên quan gì đến chúng ta, cứ tiếp tục tìm người thích hợp đi."
"Đúng rồi, hình như có người của chúng ta bị giam vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp."
"Không ngại, bọn hắn biết nên làm như thế nào, dù không biết cũng không ảnh hưởng đến quá nhiều người."
Ầm!
Nói đến đây, người kia liền ngã một phát.
"Ngươi không sao chứ? Đi như này cũng có thể bị ngã?"
Nam tử đứng lên từ dưới đất, thở dài nói:
"Thực lực của người ở Hoàng thành đã mạnh lên, xem ra ta phải mau chóng khôi phục, nếu không sẽ chết ở trong tay đối phương. Ta cảm nhận được nguyền rủa đang biến hóa, chắc là bắt gốc từ Thiên Trớ Vạn Chú Thể, còn không giống với thể chất, thiên phú của nhân tộc thật sự là lợi hại."
"Vậy ngươi xong rồi, nhưng mà ngươi không định đi tiếp xúc với người kia sao?"
"Ngẫm lại đi, hắn công tích thứ nhất, Hải Vụ Động xảy ra chuyện gì lại khiến cho hắn có công tích thứ nhất?"
"Tỏa Thiên?"
"Cho nên, đi tiếp xúc với hắn không phải là muốn chết sao? Người Thiên m Tông chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm hắn. Nhịn thêm, ta cũng tranh thủ khôi phục tu vi một chút. Hắn Kim Đan sơ kỳ, dù thật sự tu Nguyện Huyết Đạo thì tấn thăng cũng sẽ không quá nhanh, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận