Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 106: Nhất Định Nhất Phi Trùng Thiên

Chương 106: Nhất Định Nhất Phi Trùng Thiên
"Có thể dùng phù lục thay thế linh thạch không?"
Nhìn lông mày Lãnh Điềm sư tỷ cau lại, Giang Hạo tiếp tục nói:
"Ít hơn năm khối linh thạch so với giá thị trường."
"Là phù lục gì?" Lãnh Điềm tiên tử hỏi.
"Trị Liệu Phù và Thập Vạn Kiếm Phù." Giang Hạo trả lời.
"Thành giao." Lãnh Điềm tiên tử nói không chút do dự.
Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù biến tướng tăng giá cho đối phương, thế nhưng có thể lưu lại một ít linh thạch cũng tốt.
Cuối cùng hắn đưa một ngàn rưỡi linh thạch, mười tấm Trị Liệu Phù và mười tấm Thập Vạn Kiếm Phù.
Qua đợt mua bán này, hắn cũng không còn hàng tích trữ gì nữa.
May mà còn lại sáu trăm linh thạch.
Không biết chế tác Thiên Lý Na Di Phù cần bao nhiêu chi phí nữa.
"Vậy cái phù này chính là của sư đệ, nhưng mà ta có chuyện muốn nhắc nhở sư đệ một chút." Lãnh Điềm tiên tử có ý tốt nói:
"Chúng ta vất vả lắm mới lấy được phù này, mặc dù chúng ta không biết đây rốt cuộc là cái gì, nhưng tám chín phần là một bảo vật có giá trị liên thành. Sư đệ chính mình dùng coi như xong, nếu như cầm lấy đi bán thì nhớ phải cẩn thận, rất có thể sẽ rước họa vào thân."
"Giá trị liên thành?" Giang Hạo ra vẻ kinh ngạc, nói:
"Vậy sao sư tỷ lại bán cho ta?"
"Có mệnh cầm nhưng không nhất định sẽ có mệnh bán." Lãnh Điềm cười tự giễu, tiếp tục mở miệng:
"Hai ngàn đã đủ đối với chúng ta rồi. Nếu như là một lá phù còn nguyên thì chúng ta cũng sẽ không lo lắng, thế nhưng nửa tấm tính nguy hiểm quá cao. Bán qua tay rồi ngược lại sẽ an toàn hơn. Tham lam có đôi khi sẽ hại chính mình, sư đệ nên khắc chế một chút.
Đương nhiên, cho dù sư đệ có thể lấy được lợi ích cực lớn từ chỗ phù lục này thì đó cũng là tạo hóa của sư đệ, không liên quan gì đến chúng ta cả."
Giang Hạo đứng dậy, cúi đầu cảm kích nói:
"Đa tạ sư tỷ đã nhắc nhở."
"Chuyện nên làm." Lãnh Điềm cười cười cũng không ở lại nữa.
Lúc nàng đi ra, mới phát hiện một con thỏ đang treo ở trên cành cây.
Nó treo ngược ở trên nhánh cây, hệt như một con dơi.
"Linh sủng của sư đệ thật không tầm thường." Lãnh Điềm cười xấu hổ.
Nàng chưa bao giờ thấy qua linh sủng như này.
Giang Hạo cũng cười cười hai tiếng, con thỏ này đúng là không ra gì.
Sau đó, Lãnh Điềm cáo từ rời đi.
Giang Hạo do dự một chút, quyết định buổi chiều lại đi Linh Dược Viên, giữa trưa hắn muốn đi mở truyền thừa.
Nhìn một chút xem cụ thể là như thế nào.
Nếu như có thể chế tạo ra tấm phù này trước khi Huyền Thiên Tông đến, như vậy hắn sẽ có càng nhiều lựa chọn hơn.
Dùng tu vi mà mình biểu hiện ra thì người đến vì truy sát nhiều lắm cũng là Kim Đan.
Mà hắn đã sắp Kim Đan viên mãn, như này có lẽ sẽ có một đường sống cũng nên.
Thế nhưng đây là lựa chọn cuối cùng, chờ đến lúc đó rồi lại nói.
"Chủ nhân, nhân duyên nữ nhân của ngài sao lại tốt như vậy?" Con thỏ hạ xuống trên mặt đất, tò mò hỏi.
"Ảo giác của ngươi đó." Giang Hạo nói.
Ngoại trừ Lãnh Điềm sư tỷ là khách hàng lớn ra thì không phải là phản đồ thì chính là nằm vùng.
"Vậy bên trong những người này liệu sẽ có một nữ chủ nhân sao?" Con thỏ hỏi.
"Sẽ không." Giang Hạo nói với vẻ chắc chắn.
"Vậy nữ chủ nhân sẽ là ai?" Con thỏ hỏi với vẻ tò mò.
Trong đầu Giang Hạo lập tức lóe lên một đạo thân ảnh màu đỏ, hắn không tiếp tục mở miệng nữa.
Mặc dù người kia rất khó có khả năng, thế nhưng chỉ cần một ngày Thiên Tuyệt Cổ Độc của mình chưa trừ thì những nữ nhân khác đều không thể.
Hiện tại cho dù có năng lực gỡ cổ độc ra thì hắn cũng sẽ không làm, bởi vì lúc này lợi nhiều hơn hại.
Tâm cảnh của hắn không đủ, chỉ có thể dựa vào Thiên Tuyệt Cổ Độc.
Có cổ độc, hắn sẽ không có dục vọng thế tục.
Hoàn toàn không bị tâm cảnh công kích, nhất là Mị thuật.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo liền lắc đầu thở dài.
Có đôi khi hắn lại cảm thấy cái giá này có chút nặng.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, quay người trở lại trong phòng, cất kỹ phiến đá, chuẩn bị nước sạch và bút lông, sau đó hắn liền bắt đầu tĩnh toạ ổn định tâm thần, chờ đến giữa trưa.
Vào lúc giữa trưa.
Giang Hạo đứng ở trước bàn, cầm lấy bút lông, trám chút bằng thanh thủy.
Hắn mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm ra.
Lúc giám định cần tâm cảnh không minh, Giang Hạo không làm được chuyện này, chỉ có thể dựa vào thần thông.
Hi vọng là có khả năng.
Sau đó bút bắt đầu vẽ, hắn bắt đầu phác hoạ từng nét phù lục.
Không dám có chút thư giãn, sợ xuất hiện chút sai lầm nào đó.
Vừa rồi hắn thật ra đã thử qua mấy lần, nếu không thật sự có khả năng đã xuất hiện sai lầm rồi.
Dưới sự gia trì của thần thông, Giang Hạo đi như nước chảy, sau đó hạ xuống một bút cuối cùng.
Trong nháy mắt một bút này hạ xuống, trên phiến đá xuất hiện một đạo ánh sáng, ánh sáng thông qua bút lông dung nhập vào thân thể của Giang Hạo.
Lúc này một vệt kim quang hiện ra ở trong đầu hắn, kim quang như một cây bút, phác hoạ phù văn ở trong đầu của hắn.
Mỗi một đạo đều ánh lên màu bàng bạc, trầm ổn hùng hồn.
Giang Hạo cứ nhìn xem như vậy, không dám bỏ sót một chút nào.
Quá trình này khảo nghiệm cực lớn đối với tâm cảnh, tâm cảnh giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Khó trách cần tâm cảnh thanh tĩnh.
Nhìn phù văn dần hoàn chỉnh, Giang Hạo cũng có chút mừng rỡ.
Trong nháy mắt phù thành, kim quang tan biến.
Đến tận lúc này, Giang Hạo nhớ trọn lá phù ở trong lòng.
Răng rắc!
Mặt bàn có đồ vật nứt ra.
Là phiến đá nứt ra, lập tức bị nát tan tại chỗ.
"Chỉ truyền thừa một lần sao?" Giang Hạo kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng đã hiểu rõ sơ bộ, muốn chế tác Thiên Lý Na Di Phù cần da thú cấp bậc Kim Đan cùng với thú huyết, cộng thêm tài liệu phù bút Kim Đan.
Sau khi hiểu rõ mấy thứ này, hắn liền đi tới Linh Dược Viên.
Sau khi thu bọt khí rồi lại quản lý một phen, hắn tới chợ phiên mua sắm tài liệu.
Tổng cộng tốn năm trăm linh thạch để mua tài liệu.
Đắt đến lạ thường.
May mà có khả năng nếm thử mười lần.
Cũng không biết giá bán bao nhiêu.
Trên dưới toàn thân của hắn hiện tại chỉ có một trăm linh thạch.
Ba ngàn linh thạch vừa mới tới tay không bao lâu cứ xài hết một cách như vậy.
Trở lại sân nhỏ, Giang Hạo vẽ Thiên Lý Na Di Phù trên tấm bùa khác, cũng không dùng linh khí.
Chẳng qua là để nhớ kỹ cách vẽ.
Chờ sau khi thử rất nhiều lần, hắn mới bắt đầu chế phù.
Nhưng sau khi bắt đầu chế tác, hắn mới phát hiện cần hao phí cực nhiều linh khí.
Khi hắn hao hết linh khí cũng không thể chế tác hoàn thành, nhưng gặp linh khí xuất hiện gợn sóng, làm bùa da thú cháy lên tại chỗ.
Thất bại.
Linh khí hao hết, đêm nay đã không thể tiếp tục.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo vốn muốn đi Linh Dược Viên, lại gặp được Liễu Tinh Thần.
Lần này tới đây, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc.
Thấy hắn như này, Giang Hạo liền biết, không phải là chuyện gì tốt.
Quả nhiên.
"Sư đệ gần đây bị hạn chế hành động." Liễu Tinh Thần thở dài một tiếng rồi nói:
"Nửa tháng sau Huyền Thiên Tông sẽ đến, sư đệ cần phải cẩn thận."
Giang Hạo chắp tay cảm ơn.
Lần này Liễu Tinh Thần không có nhiều lời, cũng không có ở lại lâu.
Càng nghiêm trọng hơn càng không có biện pháp, Liễu Tinh Thần liền nói càng ít.
Giang Hạo đã nhận ra.
Bản thân mình có thể sẽ trở thành vật hy sinh để thúc đẩy giao dịch.
Đương nhiên, tâm tình Liễu Tinh Thần nhìn như trầm trọng nhưng trong lòng có lẽ là đang nở hoa, vì có kịch vui để xem.
Giang Hạo cười tự giễu, đi về phía Linh Dược Viên, thu thập bọt khí, quản lý linh dược.
Sau khi nhận được tin tức, Mục Khởi cũng nhịn không được nhắc nhở hắn một câu:
"Sư đệ vẫn còn đang xử lý linh dược sao? Không bằng đi tìm sư phụ hỏi thăm một chút."
Giang Hạo nói cảm ơn, thế nhưng hắn biết làm như này cũng vô dụng.
Chính mình cũng không phải là chân truyền, sự trợ giúp của sư phụ cũng có hạn.
Mục Khởi cũng biết chuyện này, thế nhưng không đi thì lại có thể làm gì đây?
Mấy ngày sau, Giang Hạo ban ngày tiếp tục tới Linh Dược Viên quản lý, ban đêm thì trở về chế phù.
Chẳng qua là, qua bảy ngày liên tiếp đều thất bại.
Lần này hắn nghỉ ngơi ba ngày, dự định lại tiếp tục.
Mười ngày này, Diệu Thính Liên nhìn thấy Giang Hạo an tĩnh chỉnh lý Linh Dược Viên, không thể không cảm khái với Mục Khởi:
"Nếu như Giang sư đệ tương lai mà trưởng thành, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên. Còn hơn năm ngày nữa là phải đối mặt với nguy cơ lớn, hắn lại còn có thể bình tĩnh như vậy."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận