Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 425: Chỉ Là Một Bài Thơ

Chương 425: Chỉ Là Một Bài Thơ
Chương 425: Chỉ Là Một Bài Thơ
Nhìn bóng lưng của bọn hắn, Giang Hạo hiểu rõ con đường của Sở Xuyên mới chỉ bắt đầu.
Sau khi tiến vào Minh Nguyệt Tông, hắn có lẽ sẽ bị nhằm vào.
Mấy chuyện này không thể ép đổ được hắn.
Tất cả giết không chết hắn, cuối cùng sẽ khiến cho hắn mạnh mẽ hơn.
Chỉ là, Giang Hạo không thể suy đoán hai người bọn họ sẽ đi theo phương hướng nào.
Lòng người rất khó hiểu, Sở Xuyên còn khá hơn một chút, hắn không hiểu rõ Sở Tiệp một chút nào, cũng không thể nào phỏng đoán.
Sau đó, hắn bắt đầu tìm kiếm cánh hoa.
Hồng Vũ Diệp muốn tắm gội, lại không muốn dùng cánh Ngân Nguyệt Hoa.
Muốn cánh Thanh Tuyết Hoa, cánh hoa này cũng không đắt, BNuBfḥ TfmlBṶ nhưng không thấy nhiều.
Chỉ trên con đường này mới có.
Đường phố này là do một số tiền bối mở trong lúc rảnh rỗi, một số đồ thủ công, đan dược, pháp bảo, đều là mấy thứ bọn hắn không muốn nên mới quăng ra mua bán.
Cho nên giá cả bất định, chủng loại vô số.
Tìm rất lâu, hắn mới hỏi được cánh Thanh Tuyết Hoa.
Năm trăm linh thạch một phần, vẫn tính là rẻ.
Tổng cộng có năm phần, Giang Hạo mua hết.
Phòng ngừa sau này còn cần.
Còn lại ba vạn năm linh thạch.
Lúc trở về, hắn cảm thấy Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động.
Xem xét là đêm nay tụ hội.
Đại khái là tụ hội tạm thời, chính là vì Thiên Đạo Trúc Cơ.
Trở lại khách sạn, Hồng Vũ Diệp liền bắt đầu tắm gội, mà Giang Hạo vẫn ngồi ở trong phòng của nàng, quay lưng về phía bình phong.
Vì để cho mình không nghĩ ngợi gì thêm, hắn nói đến chuyện tụ hội.
"Đêm nay?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ừm, chính là đêm nay." Giang Hạo gật đầu.
Ngay sau đó là tiếng nước tưới lên người.
Khiến cho hắn vô thức mà suy nghĩ nhiều.
Trước tụ hội, hắn đến Song Thành Phong một chuyến, xác định tình huống một chút.
"Có bản đồ của Minh Nguyệt Tông không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Có." Giang Hạo gật đầu.
Lúc hắn bày quầy bán hàng từng thấy, tiện tay mua một phần.
Cũng không đắt, nhưng mà cũng không rẻ, bản đồ không quá toàn diện, chỉ có một số tên đường ở xung quanh.
Chờ lúc hắn lấy ra, bản đồ trực tiếp bay lên, rơi xuống phía sau tấm bình phong.
"Ngươi muốn đi chỗ kia?"
"Song Thành Phong."
Giang Hạo chờ mong Hồng Vũ Diệp mở miệng.
Có lẽ nàng có thể nhìn ra cái gì đó.
Chẳng qua là đợi một hồi lâu, cũng không thấy nàng mở miệng.
Dường như không có gì đáng nói.
Tiếng nước tiếp tục vang lên, là Hồng Vũ Diệp đang tắm.
Giang Hạo tò mò không biết Hồng Vũ Diệp còn nhìn bản đồ hay không.
Nhưng mà nếu hắn quay đầu lại sẽ dễ dàng rước lấy mầm tai vạ.
Chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Sau một hồi, Giang Hạo nghe thấy tiếng người đi ra từ trong nước.
Chỉ chốc lát, Hồng Vũ Diệp đã mặc xong quần áo và đứng ở bên cạnh hắn.
Mùi hương nhàn nhạt xông vào bên trong mũi.
Có chút tương tự với trước đó, lại có chút khác biệt.
Giống như là mùi thơm cơ thể của nàng, mà không phải là hương hoa.
Nghiêng đầu nhìn lại, phần đuôi tóc của Hồng Vũ Diệp đang còn ẩm ướt, xem ra vừa rồi tóc có rơi ở trong nước.
"Đi ra xem một chút." Nói xong, Hồng Vũ Diệp liền mở cửa đi phía ngoài.
Giang Hạo nhìn về phía thùng tắm gội.
Hắn khẽ vẫy tay, nước liền được xử lý sạch sẽ, sau khi trở về không cần dọn dẹp nữa.
---
Bên trong Minh Nguyệt Tông.
Trong một khoảng sân rộng lớn, Hà Độc đang lĩnh hội, thế nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy thiếu gì đó.
Hắn đứng dậy bắt đầu đi dạo, hy vọng có thể hiểu rõ chính mình đang thiếu cái gì.
"Có lẽ là tâm cảnh, như vậy cần phải có tâm cảnh như nào mới có thể sử dụng Hòa Quang Đồng Trần đây?"
Hắn hiểu rõ nên tu luyện như thế nào, nhưng mà lại phát hiện cánh cửa có chút cao.
Lúc này, một vị nam tử trung niên đi đến, thấy Hà Độc thì nói khẽ:
"Còn đang nhớ thương Hòa Quang Đồng Trần của ngươi? Đừng học nữa, vô dụng thôi, nếu nó thật sự lợi hại như vậy thì người lưu lại công pháp lúc trước sẽ không buồn bực sầu não mà chết."
"Không, Thường tiền bối nói không đúng rồi." Hà Độc kích động nói:
"Lần này vãn bối đã chứng kiến Hoàn Quang Đồng Trần chân chính, dưới ánh trăng, bên trong bụi trần đều là thân ảnh của hắn, lại không thấy thân ảnh của hắn."
"Đây là thân pháp sao?" Thường Tự Tại hỏi.
"Đúng vậy, đây là Hòa Quang Đồng Trần." Hà Độc gật đầu nói:
"Vãn bối được vị tiền bối kia chỉ đạo, thế nhưng vẫn không thể khai ngộ, có lẽ là thiếu tâm cảnh. Thứ quan trọng nhất của Hòa Quang Đồng Trần dường như không phải là công pháp, mà là tâm cảnh."
"Tâm cảnh?" Thường Tự Tại lắc đầu: "Có không ít người tâm cảnh cao nhưng vẫn không ai học được Hòa Quang Đồng Trần, ngươi nói người kia là ai?"
"Ách…" Hà Độc suy tư một hồi, sau đó lắc đầu:
"Không biết, thế nhưng Hoa Hàn tiên tử của Minh Nguyệt Tông chắc là biết. Hình như nàng từng quen biết một vị tiền bối trong đó."
"Nói lại quá trình cho ta nghe một chút." Thường Tự Tại nói.
Hắn lập tức được nghe kể lại toàn bộ, chỉ là có chút quỷ dị, ba vị kia dường như có chút tùy tính.
Quả nhiên không phải là tiền bối bình thường gì.
"Xem ra cần phải đi hỏi một chút." Thường Tự Tại nói.
"Đúng rồi, gần đây học sinh của học viện ra ngoài Thần Đọc, bị không ít người lên án, không biết có nên dừng việc Thần Đọc lại hay không?" Hà Độc hỏi.
"Không cần, cũng không ảnh hưởng đến bọn hắn." Thường Tự Tại nói.
"Nhưng mà chúng ta không thể phản bác, cũng rất khó chịu." Hà Độc nói.
"Không cần để ý."
"Gần đây còn gặp được chuyện gì không?"
"Cũng không có, chỉ là nghe được một bài thơ tại Tinh Hà."
"Một bài thơ?"
"Phải nói là chỉ có một nửa, nội dung là, Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áo tinh hà."
Nghe vậy, Thường Tự Tại có chút ngoài ý muốn, nhưng mà lại lập tức lắc đầu nói:
"Chỉ là một bài câu thơ mà thôi, cũng không tính là gì cả, tu luyện cho tốt đi."
Hà Độc gật đầu.
Hắn cũng không để ý, bởi vì tâm tư của hắn đều đặt vào Hòa Quang Đồng Trần.
---
Trong đêm.
Giang Hạo đứng ở Song Thành Phong.
Mỏm núi nơi này cực cao, tầm mắt rộng lớn, có loại cảm giác quân lâm thiên hạ.
"Nơi này có đại thế sơn hà, thật sự chỉ là phương vị bình thường thôi sao?"
Giang Hạo kinh ngạc.
"Là phía cuối, cho nên phương vị mới không quan trọng." Hồng Vũ Diệp nói, chợt nhìn về phía Giang Hạo:
"Ngày mai tiến vào Minh Nguyệt Tông nhìn một chút."
"Được." Giang Hạo gật đầu.
Đi vào rất dễ dàng, hắn có đồ mà vị tiền bối kia cho.
Nếu như là một thân một mình, hắn nhất định không dám dùng.
Thế nhưng có Hồng Vũ Diệp, vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Bọn hắn ở trên ngọn núi đợi đến giờ Tý.
Tụ hội bắt đầu.
Giang Hạo không hề chần chờ, lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra, tiến vào bên trong Thạch Bản.
Không bao lâu sau, bốn người đã tề tụ.
Lần này Đan Nguyên tiền bối không xuất hiện.
"Lần này là tụ hội tạm thời, xem ra Đan Nguyên tiền bối có chuyện khẩn cấp." Tinh mở miệng nói.
Liễu và Quỷ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, giống như trước đó cũng từng xảy ra chuyện như này.
Giang Hạo giữ yên lặng.
"Các ngươi tới rồi sao?" Tinh hỏi.
"Ta đã ở Tinh Nguyệt Thành." Quỷ Tiên Tử nói.
"Ta cũng đã đến." Giang Hạo trầm giọng nói.
"Theo ta được biết, rất nhiều người bên ngoài đều biết đến Thiên Đạo Trúc Cơ, mặc dù không ít người đều hi vọng thành công. Nhưng mà có một ít người muốn nhân cơ hội kiếm một chén canh, cùng với phá hoại." Tinh nhìn Giang Hạo và Quỷ Tiên Tử, nói:
"Cho nên tính nguy hiểm lần này chắc là không ít, nhưng mà khu vực của các ngươi không tính là quan trọng, mức độ nguy hiểm sẽ giảm xuống, thế nhưng ta cũng không biết có thích hợp với các ngươi hay không. Các ngươi đã xem qua chỗ đó chưa?"
"Ta thì không có vấn đề, nhưng mà có chuyện muốn nhắc nhở các ngươi, hiện tại ta sắp đi vào khu vực kia, người của các ngươi tốt nhất đừng tới gần. Nếu không, ta không dám hứa chắc là bọn hắn có thể sống sót đi ra hay không." Quỷ Tiên Tử nói.
"Không thành vấn đề." Tinh gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Hạo:
"Tỉnh đạo hữu thì sao?"
"Ta thì đều được." Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp không đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng không biết mình nên đưa ra yêu cầu gì.
Chỉ có thể như thế.
"Ta phải nhắc nhở các ngươi, lần này Vạn Vật Chung Yên hình như cũng sẽ đi. Bọn hắn khó lòng phòng bị, tình huống của các ngươi có lẽ không lạc quan như dự đoán đâu." Liễu nhắc nhở.
Giang Hạo cảm thấy mừng rỡ.
Lần này có lẽ có thể bắt sống người của Vạn Vật Chung Yên.
Như này, chuyện điều tra cũng sẽ tiến thêm được một bước.
Không có tiến triển với hắn mà nói là chuyện rất nguy hiểm.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận