Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1074: Lần Nữa Ngoắc Tay Đối Với Hải La Thiên Vương

Chương 1074: Lần Nữa Ngoắc Tay Đối Với Hải La Thiên Vương
Lúc Giang Hạo đến, cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Hình như tất cả mọi người đều không có hứng thú nói chuyện trời đất, hoặc là chưa tới thời khắc kích động.
Cũng không có âm thanh lớn truyền ra.
Sau khi Giang Hạo tiến vào, không ít ánh mắt mới nhìn qua.
Nhan Thường vốn không thèm để ý tới cũng gắt gao nhìn chằm chằm Giang Hạo.
Thi Hải lão nhân cũng không mở miệng, vẫn duy trì vẻ không thèm để ý.
Hắn phát hiện ra được, đối phương hình như có chuyện cần cầu bản thân, phiáz sau có thể lợi dụng một hai. Chỉ cần chờ đối phương tìm đến là đủ.
Giang Hạo cũng không để ý tới những người này, mà đi vào trước mặt Trang Vu Chân, cho thịt khô và rượu.
"Tiền bối nhận lấy đi, gần đây ta không tiện ra ngoài đi dạo."
Trang Vu Chân bày tỏ như này thôi đã không tệ rồi.
"Lần sau có thể mang cho ta một chút đồ ăn hay không?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
Giang Hạo suy tư rồi nói:
"Tiền bối muốn ăn cái gì?"
"Món điểm tâm ngọt là được, ở trong này không ăn được gì cả." Mịch Linh Nguyệt có chút bất đắc dĩ: "Ma Môn các ngươi đối đãi với tù nhân không tốt cho lắm."
Giang Hạo gật đầu, nói lần sau sẽ cố gắng.
Có thể nhớ kỹ sẽ mang, không nhớ thì thôi.
Nhưng mà, Mịch Linh Nguyệt là đạo lữ của Mộc Long Ngọc Thiên Vương, có lẽ có một chút tác dụng. Đương nhiên, Mộc Long Ngọc trước đó từng hỏi hắn về chuyện Thập Nhị Thiên Vương thành tiên.
Nếu như còn có thể gặp được, đúng lúc có thể trả lời.
"Trước đó ngươi nói cái gì?" Nhan Thường đột nhiên hỏi.
Giang Hạo nghe vậy thì quay đầu nhìn sang.
Lúc này Nhan Thường đang nhìn chính mình. Lần trước bản thân đã nói gì với đối phương sao?
Chỉ nói hai chữ Nhan Thường mà thôi, cũng không có nhiều lời gì cả.
Xem ra, hiệu quả không phải là rất mạnh.
Nhưng mà, đối phương không chọc đến bản thân, bản thân cũng không cần tiếp tục mở miệng.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Hơn nữa, chuyện của Phong Hoa đạo nhân có thể xử lý liền xử lý, không thể xử lý thì đợi sau này hãy nói.
Thành tiên trước đã.
Hi vọng lúc đó Phong Hoa đạo nhân có thể tránh thật tốt.
Chỉ một ánh mắt, Giang Hạo liền không nhìn nhiều, mà là đi đến phía trước mặt Hải La Thiên Vương.
"Thiên Vương gần đây có ổn không?"
Đối mặt với câu hỏi của Giang Hạo, Hải La Thiên Vương không quá để ý.
"Bản Thiên Vương có ổn hay không mà còn phải hỏi sao?" Hải La Thiên Vương hỏi ngược lại. Trong mắt tựa như nhìn thấu tất cả.
Giang Hạo suy tư một lúc rồi nói:
"Nghe nói mười một Thiên Vương đang thử thành tiên."
"Chú định thất bại." Hải La Thiên Vương khinh thường nói.
Giám định.
Giang Hạo chỉ muốn nhắc tới vấn đề thành tiên, muốn nhìn một chút xem Hải La Thiên Vương có ý nghĩ gì.
【 Hải La: một trong Thập Nhị Thiên Viên của hải vực Thiên Hà, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu, còn sót lại Nguyên Thần viên mãn.
Thoát khỏi hải vực Thiên Hà đi vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, là vì để khí vận Thiên Vương rời khỏi thân thể tiến về chỗ Diệu An Tiên, có tỉ lệ nhất định cứu được nàng. Nhưng mà, gần đây hắn phát hiện ra khí vận Thiên Vương ngừng trôi qua, hoài nghi là mười một Thiên Vương khác muốn thành tiên, củng cố khí vận. Ngoại bộ không có phản hồi, cũng không có bất kỳ biện pháp nào biết được tình huống phía dưới Uyên Hải, hắn có chút tuyệt vọng, như là không gặp được ánh sáng trong bóng tối.
Dù có cảm nhận được tiên ý thì hắn cũng không có đi cảm ngộ. Hiện tại hắn rất muốn nhìn xem ngươi còn có biện pháp gì khiến hắn thần phục. Dù có rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hắn cũng muốn lấy lại danh dự ở chỗ của ngươi. Nhưng mà hắn quyết định không gọi rầm rĩ, muốn để ngươi ngã xuống thần đàn từ trong bình thản.
Hữu tâm thành tiên, nhưng biết rõ không có hi vọng, gặp được một câu trong mật quyển của Đại Thiên Thần Tông, từ trước đến nay chưa từng có người có thể khiến cho Thập Nhị Thiên Vương thành tiên. 】
Nhìn xem thông phản hồi, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra vẫn còn có nhược điểm. Hải La Thiên Vương thật đúng là si tình.
Vẫn bị Diệu An Tiên ảnh hưởng.
"Có chuyện muốn nói với Thiên Vương một chút." Giang Hạo chậm rãi mở miệng.
"Nói đi, ta đang nghe đây." Hải La Thiên Vương lãnh đạm nói.
Mịch Linh Nguyệt nghe mà cảm thấy kỳ quái, hôm nay Hải La thế nào vậy? Mắc bệnh à? Dám nói chuyện với vương như thế?
Trang Vu Chân cũng là kinh ngạc:
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Mịch Linh Nguyệt cảm giác Thập Nhị Thiên Vương đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Nàng có biết đến chuyện thành tiên, nàng cũng dự liệu được là sẽ thất bại.
Trước đó bọn hắn đã nói.
Sau khi Hải La nói xong, Giang Hạo vẫn lựa chọn nhỏ giọng nói, hắn vẫy vẫy tay: "Có một số việc vẫn nên để một mình Thiên Vương biết thì hơn."
Hải La sững sờ.
Mịch Linh Nguyệt và Trang Vu Chân đều lên tinh thần.
Lông mày Nhan Thường cau lại, có chút khẩn trương.
Nàng từng bị ngoắc tay, cho nên hiểu rất rõ ngoắc tay là có ý gì.
Hải La Thiên Vương nuốt nước miếng một cái, nhưng cuối cùng vẫn lớn mật đi tới.
Hắn chính là muốn kéo người trước mắt này xuống thần đàn.
Đánh tan nọ. Hắn hiện tại chiến vô bất thắng.
Một lát sau.
Ba!
Trong ánh mắt của mọi người, Hải La hung hăng tát chính mình một cái, vẻ mặt lãnh đạm lập tức biến mất, nịnh nọt nở nụ cười: "Ta thừa nhận ta vừa rồi biểu lộ không đủ phong phú, nói chuyện thiếu chút nhiệt độ. Hiện tại cười còn có thể không?"
Đám người: "…"
Chuyển biến quá nhanh, ngay cả Thi Hải lão nhân đều một mặt kinh ngạc.
Rốt cuộc đã nói cái gì mà có thể khiến cho một Thiên Vương chuyển biến như vậy?
Mịch Linh Nguyệt sợ ngây người, còn tưởng rằng Hải La sẽ cứng rắn hơn.
Không nghĩ tới còn mềm hơn so với trước đó.
Như vậy chỉ có một khả năng.
Trước đó bởi vì xảy ra chuyện gì đó, Hải La Thiên Vương đã không còn sợ bị uy hiếp.
Nhưng mà ngoắc tay xuất hiện, uy hiếp mới lại tới.
Thật là đáng sợ.
Có đôi khi chính nàng cũng không biết nhược điểm của mình là gì, đối phương đều có thể tìm ra cho nàng.
Cũng may, bọn họ hiện tại không đối địch.
Nếu không… Không dám nghĩ.
"Thì ra vẫn là tiểu tạp toái." Trang Vu Chân thở phào một cái.
Nếu như Hải La Thiên Vương thoát khỏi uy hiếp, vậy thì mặt mũi của bọn hắn để ở chỗ nào?
Nhìn thấy Hải La Thiên Vương còn nằm trong khống chế, Giang Hạo thầm nhẹ nhàng thở ra.
Có thể tiếp tục kế hoạch phía sau.
Hiện tại, hắn cần nghĩ biện pháp đưa Hải La trở về, mặt khác còn phải sắp xếp người Thánh Đạo trợ giúp hắn khôi phục tu vi.
Mộc Long Ngọc chính là mấu chốt trong bước kế tiếp.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo đi tới trước mặt Mịch Linh Nguyệt.
Người kia bị dọa cho lui về sau một bước.
"Ta cảm thấy ta không có gì muốn biết cả." Nàng vội vàng nói.
Nghe được uy hiếp từ trong miệng đối phương, đó cũng không phải là một chuyện tốt.
"Cũng không phải là chuyện của tiền bối." Giang Hạo bình thản nói:
"Mộc Long Ngọc Thiên Vương đã từng hỏi ta một vấn đề, đã có đáp án, nếu như hắn muốn biết thì có thể tới tìm ta."
Vấn đề?
Vấn đề gì?
Nhưng mà chỉ nghi ngờ trong nháy mắt, Mịch Linh Nguyệt liền nghĩ đến điều gì đó.
Là chuyện liên quan tới thành tiên.
Nói cách khác, đối phương có lẽ biết chuyện thành tiên?
Nhưng mà, không phải là không có cách nào thành tiên sao?
Chẳng lẽ có những biện pháp khác? Nàng thoáng có chút kích động.
Thấy đối phương không nói gì thêm, Giang Hạo đi tới trước mặt Đề Đăng đạo nhân: "Sư huynh biết Hồ Nguyệt Tiên không?"
"Biết, là một tồn tại cực kỳ ghê gớm tại Đại Thiên Thần Tông, rất ít khi ra ngoài, một khi ra ngoài nhất định có đại sự. Mặt khác, thực lực của nàng vô cùng mạnh, cho dù là tông môn nhất lưu, cũng chưa chắc có thể làm gì được nàng. Mặt khác, người này làm việc cực kỳ cẩn thận, rất khó phát hiện ra sự tồn tại của nàng. Người bên cạnh nàng cũng là như thế. Đương nhiên, nếu như cần sát phạt, bọn hắn cũng sẽ quyết định thật nhanh, lấy thế sét đánh lôi đình để quét ngang."
"Đa tạ sư huynh."Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Đối phương rất phối hợp.
Nhan Thường nhìn thấy Giang Hạo hướng về phía nàng, trong lúc nhất thời không còn thong dong như trước đó nữa.
Lúc nàng nhìn thấy Giang Hạo không dừng lại, mà là trực tiếp đi tìm vị lão giả cuối cùng thì vô thức nhẹ nhàng thở ra.
Áp lực, nàng lần thứ nhất cảm nhận được áp lực từ trên người một Kim Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận