Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1145: Ta Muốn Bế Quan

Chương 1145: Ta Muốn Bế Quan
Có con thỏ, việc khống chế Băng Tinh cũng rất dễ dàng.
Đã qua lâu như vậy rồi, Tiểu Li hình như cũng trở thành người mà nàng để ý.
Như này rất tốt.
Nhưng mà mình có thể lợi dụng nàng thì người khác cũng có thể lợi dụng.
Đây cũng là một điểm phiền phức.
Nhưng mà đối phương cũng không phải là trẻ con, chắc là có thể hiểu rõ ai tốt ai xấu.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Giang Hạo vẫn mở miệng nhắc nhở. Để nàng không nên hồ đồ mà rơi vào cạm bẫy của người khác.
Băng Tinh nhìn qua Giang Hạo, cái hiểu cái không.
Người như này có thể có tu vi bực này, thật sự là khó được. Nhưng mà hắn không thể nói quá nhiều, nói càng nhiều đối phương càng không thể nào hiểu được.
Mỗi người đều phải trả cái giá tương ứng để trưởng thành, cũng không biết cái giá mà Băng Tinh phải trả là gì. Cái giá của con thỏ và Tiểu Li sẽ là cái gì.
Chuyện bản thân hắn có thể làm cũng có hạn.
Trong Tu Chân Giới, nguy hiểm liên tiếp, chuyện có thể làm chính là cố gắng tránh đi, sống sót thật tốt. Dù là kẻ yếu hay là cường giả thì đều cần đối mặt với những chuyện này. Chỉ là lựa chọn của cường giả sẽ nhiều hơn.
Sau khi bảo Băng Tinh trở về, Giang Hạo cũng không định làm thêm chuyện gì.
Thời gian nửa năm, hắn chỉ cần an tĩnh chỉ đạo là đủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bầu trời sao đêm sáng chói. Giang Hạo đã ngắm nhìn rất nhiều màn đêm.
Trước kia hắn sẽ không đặc biệt ghi nhớ các vì sao trên trời. Hiện tại hắn cũng không biết mình liệu có thể trở về hay không.
Hắn đưa ra càng nhiều thiện ý hơn đối với người của Linh Dược Viên, lúc giảng đạo thuyết pháp, hắn sẽ cố gắng trả lời những vấn đề có thể trả lời.
Tháng chín.
Một đệ tử tìm đến, hỏi về Nguyện Huyết Đạo.
Giang Hạo biết hắn, là người cho Nguyện Huyết Đan Đạo. Tiến độ của hắn rất chậm.
Nhìn hắn hồi lâu, Giang Hạo cười nói: "Ngươi cảm thấy Nguyện Huyết là gì?"
"Tự nguyện cho máu?" Đối phương hỏi.
Hắn là một thanh niên trẻ tuổi, tu vi Trúc Cơ viên mãn, đệ tử của Chúc Hỏa Đan Đình. Nhưng mà, quần áo trên người lại bình thường, chắc là không có bao nhiêu linh thạch.
Giang Hạo nhớ kỹ, lúc trước khi đối phương tìm tới không phải là như vậy.
Xem ra đã lâm vào Nguyện Huyết Đan Đạo không ra được.
Giang Hạo lắc đầu:
"Tự nguyện cho máu chỉ là tài nguyên, không đủ để xưng là Nguyện Huyết. Nếu như máu cũng là một loại linh dược, như vậy máu bình thương là dược liệu bình thường, tự nguyện cho máu là linh dược, như vậy cái gì mới là thánh dược, cái gì lại là thần dược đây?"
Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo nhìn qua đối phương, không nói nữa.
Nhưng mà hồi lâu sau, đối phương vẫn là lắc đầu.
Giang Hạo cũng không vội: "Không cần phải gấp gáp, từ từ suy nghĩ, nhìn nhiều nghĩ nhiều, học nhiều."
Giang Hạo không có nói quá nhiều, đến điểm là dừng. Có thể lĩnh ngộ hay không thì phải xem bản thân hắn.
Dù sao có đôi khi lý giải của bản thân không nhất định là đúng, có lẽ sẽ có lựa chọn tốt hơn.
Đây chính là con đường mà bọn họ phải đi.
Nghĩ tới điều gì, con đường tương lai có lẽ sẽ như vậy.
Cuộc sống của Giang Hạo trong khoảng thời gian này rất bình tĩnh, rất nhanh đã đến giữa tháng mười một, chuẩn bị phải rời khỏi.
May mà bản thân hắn đã dạy những gì cần dạy trong khoảng thời gian này, những gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị.
Cũng đều để lại một số thứ ở quanh sân và gần chỗ ở của Diệu sư tỷ.
Thương Uyên Long Châu cũng đã được nạp đủ lực lượng.
Hôm nay hắn giao Long Châu cho Tiểu Li, mặt khác hỏi thăm một chuyện khác: "Dự định lúc nào tấn thăng viên mãn?"
"Hả?" Tiểu Li hơi nghi hoặc một chút.
"Nếu lại không tấn thăng thì ngươi sẽ không có tài nguyên." Giang Hạo nói.
Tiểu Li càng thêm mê mang.
Giang Hạo cũng không có nhiều lời.
Mặc kệ Tiểu Li nghĩ như thế nào, đều không ảnh hưởng đến cái gì. Chỉ là để nàng có lựa chọn mà thôi. Có thể tự lựa chọn thì sau này xuống núi sẽ không dễ bị lừa gạt.
Dặn dò Tiểu Li vài câu, Giang Hạo đi tới nhà ăn.
Phong Dương nhìn thấy Giang Hạo thì lập tức trở nên khẩn trương. Hiện nay Giang Hạo đã Nguyên Thần, còn là thủ tịch dự tuyển. Hắn không dám có chút bất kính nào.
"Thời gian sau này Tiểu Li có thể sẽ tiếp tục gây thêm phiền phức cho sư đệ."
Giang Hạo nói xong liền lấy ra năm ngàn linh thạch: "Sư đệ cầm tạm từng này trước, nếu như không đủ thì đến lúc đó ta sẽ bổ sung."
"Không, không cần nhiều như vậy." Phong Dương lập tức đẩy linh thạch trở về.
Quá nhiều, khiến hắn có chút lo lắng.
Giang Hạo mỉm cười: "Không ngại, sư đệ nhận lấy là được, Tiểu Li phải dựa vào sư đệ nhiều."
Phong Dương không dám từ chối.
Làm xong những chuyện này, Giang Hạo lại chỉ điểm cho Phong Dương vài câu về vấn đề tu luyện rồi mới rời đi.
Người kia cực kì cảm động.
Giang Hạo cũng không phải là muốn để đối phương cảm tạ mình, mà là muốn để đối phương nhìn thấy nếu như làm việc tốt sẽ được lợi như nào, có như vậy thì Tiểu Li sau này mới không cần lo lắng.
Hắn lo lắng quá lâu không đến, sẽ xảy ra biến cố.
Mặc dù Tiểu Li là chân truyền, nhưng bản thân như là trẻ con, một số thời khắc bị nhằm vào cũng không biết. Con thỏ cũng không có khả năng luôn ở mãi bên cạnh nàng. Cho nên hắn phải đánh tiếng trước, cho chút chỗ tốt.
Hắn thậm chí còn bỏ ra chút thời gian đến sơn cốc của Bạch Dạ một chuyến.
Lần này hắn đi thẳng vào, không có bất kỳ thứ gì có thể ảnh hưởng đến hắn.
Lúc này Bạch Dạ ngồi trên xe lăn, nhìn lên bầu trời.
Trong lúc nhất thời, lòng hắn có cảm giác, trong mắt nhiều thêm một tia hoảng sợ. Nhưng mà hắn cũng không có làm gì, chỉ là ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Giang Hạo đứng sau lưng hắn cũng không mở miệng, cũng chưa từng hiển lộ khí tức. Nhưng mà hắn biết Bạch Dạ đã phát hiện cái gì.
Hồi lâu sau, Bạch Dạ mới mở miệng: "Năm đó là ta trẻ tuổi nóng tính."
Lúc này, Liên Cầm sư tỷ đi vào từ bên ngoài. Nàng hơi nghi ngờ nhìn về phía Bạch Dạ, nói: "Sư huynh đang nói cái gì thế?"
Lúc này Bạch Dạ phát hiện sao trên bầu trời sáng hơn một chút. Hắn tựa vào xe lăn, khẽ cười nói:
"Có lẽ ta đã hoàn toàn tránh thoát một kiếp này. Đáng tiếc một kiếp này lại đi theo ta cả đời."
Liên Cầm tiên tử có chút nghi hoặc.
Nhưng mà Giang Hạo đã rời đi.
Rời đi ngay lúc Liên Cầm sư tỷ đi vào.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo nhận được tin tức.
Tin tức tụ hội. Giờ Tý đêm nay tụ hội.
Giang Hạo thấy thế liền thở phào một cái.
Sau lần tụ hội này hắn sẽ có thể rời khỏi tông môn, bước lên con đường thành tiên.
Lúc hắn đến hải ngoại chắc sẽ là ngày hắn thành tiên.
Thành bại ngay ở ngày đó.
Nghĩ đến đây, Giang Hạo liền thả lỏng tâm thần không nghĩ nhiều nữa.
Không nghĩ ngợi nhiều mới là tốt đối với hắn.
Giờ Tý.
Giang Hạo buông lỏng tâm thần, tiến vào bên trong Mật Ngữ Thạch Bản.
Thật ra hắn đã phải hạ quyết tâm khi thông báo tin tức bế quan cho bọn họ.
Hai mươi năm không nhận tin tức từ tụ hội, cũng không phải là chuyện tốt đối với hắn. Thế nhưng, nếu như muốn một đường ma luyện tâm cảnh thì hắn muốn lòng mình phải hoàn toàn lâm vào trong đó. Như thế mới có thể tăng lên một cách lớn nhất.
Tiến vào Mật Ngữ Thạch Bản, Giang Hạo rơi xuống vị trí của mình.
Những người khác cũng lần lượt xuất hiện.
Sau khi vấn an Đan Nguyên tiền bối lại là vấn đề quen thuộc, đó là có vấn đề gì trong tu vi hay không.
Giang Hạo lần này có chút vấn đề, nhưng mà lại không biết hỏi cái gì.
Có lẽ chỉ là muốn hỏi một số tiền bối cao minh, liệu bản thân có hi vọng thành tiên hay không. Nếu như có thể được một số tiền bối ủng hộ, có lẽ bản thân cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Trong lòng thầm thở dài một tiếng, hắn không có mở miệng.
"Phải làm thế nào để nhanh chóng lĩnh ngộ truyền thừa liên quan tới Long tộc?" Liễu mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Đan Nguyên tiền bối lại cười nói: "Tìm một con rồng có tu vi cao."
Liễu rũ mắt thở dài.
Rồng có lẽ còn có thể thử tìm một chút, tu vi cao thì lại khó khăn.
Trên đời này đúng là có rồng xuất hiện, nhưng mà hình như cũng không có con nào có tu vi cao cả. Ví dụ như rồng của Đại Địa Hoàng Giả.
Sau đó chính là nhiệm vụ của Đan Nguyên. Vẫn là dị thú, đương nhiên lần này còn có liên quan tới vị trí giao long.
Đám người lắc đầu.
Đều không có tin tức.
Giang Hạo biết vị trí dị thú, thế nhưng do dự hồi lâu vẫn từ bỏ mở miệng. Tạm thời cứ mặc kệ đã.
Sau đó chính là giao dịch giữa mọi người.
"Ta muốn tìm một con rồng, cần cao minh một chút." Liễu mở miệng nói ra.
Quỷ tiên tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại Địa Hoàng Giả có một con rồng."
"Vừa mới sinh ra, hình như cũng không hiểu được quá nhiều thứ." Liễu nói.
Quỷ tiên tử lại suy tư rồi nói: "Bên trong Hiên Viên Kiếm của Đại Địa Hoàng Giả có một tàn hồn Long tộc."
"Bây giờ còn hoạt động không?" Liễu lập tức hỏi.
"Chắc là đã yên lặng." Quỷ tiên tử lắc đầu.
Liễu thở dài.
Yên lặng, vậy thì cũng không chắc lắm.
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Còn nhớ người đến nhìn chữ viết không?"
Liễu nghe vậy thì có chút ngoài ý muốn: "Tỉnh đạo hữu là có ý gì?"
"Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn chính là rồng." Giang Hạo trầm giọng mở miệng.
Lời này vừa ra, những người khác đều cảm thấy kinh ngạc.
Rồng?
Quỷ tiên tử như có điều suy nghĩ, cảm thấy rất bình thường, Tỉnh làm rất nhiều chuyện đều có liên quan tới Long tộc.
Cho nên tìm rồng cũng là hợp tình hợp lý.
Liễu rũ mắt, nếu như là thật, hắn thật sự có khả năng tiếp xúc với người kia. Nhưng mà tiếp xúc thì tiếp xúc, muốn để một con rồng lợi hại giúp hắn liền khó khăn.
Trong lúc hắn còn đang suy tư, giọng nói của Tỉnh lại truyền đến: "Nếu như ngươi muốn tiếp xúc hắn, có lẽ có một biện pháp dễ dàng."
Liễu không chần chờ nữa: "Tỉnh đạo hữu cần gì?"
Giang Hạo trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Giữ đi."
Sau đó hắn mượn nhờ Thạch Bản truyền lại biện pháp cho Liễu. Sau khi đạt được câu trả lời, vẻ mặt của Liễu có chút vi diệu, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
Có thể lưu lại chữ viết ở chỗ đó sớm đã nói rõ tất cả rồi.
Hắn chỉ hi vọng biện pháp này hữu dụng.
Quỷ tiên tử mở miệng nói: "Có biện pháp nào có thể khiến linh trứng trì hoãn việc nở ra hay không? Nhất là trứng hỗn loại."
"Dùng huyết trận." Trương tiên tử suy tư rồi nói:
"Chắc là nghịch huyết trận, rèn luyện huyết mạch của nó, trì hoãn việc nó xuất thế, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nó."
Ánh mắt Quỷ tiên tử sáng lên, nàng đúng là chưa từng nghe qua.
Sau khi giao dịch này thành công, mọi người liền không còn giao dịch gì.
Sau đó chính là tám chuyện xung quanh.
Mọi người đã sớm muốn biết tình huống xung quanh.
Quỷ tiên tử đã trở về Nam Bộ, nói một chút chuyện liên quan tới Bắc Bộ. Ví dụ như biết được dị thú hình như chính là giao dịch giữa Tiên tông và Vạn Vật Chung Yên. Một bên từ bỏ dị thú, một bên từ bỏ gây thêm phiền phức.
Nghe vậy, Giang Hạo hơi cảm khái.
Vạn Vật Chung Yên là bên dễ dàng được lợi nhất trong hoàn cảnh này. Mà Tiên tông chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.
Tinh thì nói về Đọa Tiên tộc, nói bọn hắn bị một vị tiền bối khóa chặt năm mươi năm. Hắn chỉ có một yêu cầu.
Nói xong, hắn nhìn về phía Giang Hạo.
Đám người ngoài ý muốn.
"Là yêu cầu gì?" Quỷ tiên tử mở miệng hỏi.
Trong lòng những người khác đều buông lỏng, chỉ chờ Quỷ tiên tử đặt câu hỏi.
"Không cho phép quấy rầy Tiếu Tam Sinh trong vòng năm mươi năm." Tinh nói.
Giang Hạo nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Thì ra đối phương ra tay vì bản thân, thế nhưng mà tại sao?
"Nhưng mà vì sao chứ?" Quỷ tiên tử hỏi.
Hỏi rất hay, trong lòng Giang Hạo không khỏi tán dương một câu. Nếu như tụ hội mà không có Quỷ tiên tử thì thực sự là không thuận lợi chút nào.
Tinh nghe vậy liền lắc đầu: "Không biết, chỉ là hắn đột nhiên xuất thủ, đột nhiên mở miệng, đánh cho Đọa Tiên tộc trở tay không kịp."
Giang Hạo yên lặng nhớ kỹ chuyện này, sau này có cơ hội nhất định sẽ cảm tạ.
Xem ra, hắn cần phải nghĩ biện pháp cảm tạ một chút mới được.
Năm mươi năm, dù là giảm một nửa thì đều có hai mươi lăm năm.
Đủ.
Đây chính là đại ân.
Chỉ là còn không biết đối phương là ai, cũng may chuyện này không nhỏ, có thể nghe ngóng một chút.
Giang Hạo không có mở miệng, cũng không có nhiều người hỏi về chuyện này.
Rất nhanh, mọi người liền nói đến chuyện khác.
Trương tiên tử nói Lâu Mãn Thiên trở về Tây Bộ, hình như mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn mang về rất nhiều thi thể, còn nói Tây Bộ sắp có đại loạn.
Nghe vậy, Giang Hạo thở dài một hơi, Nam Bộ cũng là như thế.
Từ khi thời gian của Công Đức Đỉnh càng ngày càng ít, khắp nơi đều là đại nạn.
Hắn bắt buộc phải thành tiên, còn phải mau chóng.
Sau đó, hắn liền an tĩnh lắng nghe, kiên nhẫn hơn trước đó rất nhiều.
Nghe bọn hắn nói về từng chuyện một, trong lòng cũng nghĩ đến tình huống của mình.
Sau khi mọi người nói gần xong, hắn mới chậm rãi mở miệng: "Ta muốn bế quan."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Quỷ tiên tử lập tức mở miệng: "Tỉnh đạo hữu muốn bế quan? Không thể bị quấy rầy?"
Giang Hạo gật đầu.
"Đại khái khoảng bao lâu?" Quỷ tiên tử lại hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn biết đại khái bao lâu, thế nhưng chuyện này không thể nói.
Những người khác đều cảm thấy quái dị, thế nhưng lại cảm thấy bình thường. Những người như bọn họ bế quan đều là chuyện bình thường.
Nhưng mà tụ hội thiếu đi Tỉnh luôn cảm giác như thiếu đi không ít thứ.
Bởi vì trong tụ hội không có ai thích thu thập hung vật Thiên Cực. Nếu như sau này còn có hung vật Thiên Cực thì ai sẽ đi thu thập đây?
Giang Hạo không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, hắn bắt buộc phải bế quan.
"Xem ra Tỉnh tiểu hữu đã tìm được con đường của mình." Đan Nguyên mỉm cười nói:
"Lúc Tỉnh tiểu hữu xuất hiện lần nữa chắc là sẽ không giống bình thường."
"Mượn lời chúc của tiền bối." Giang Hạo cung kính nói.
Đan Nguyên mỉm cười, cũng không mở miệng.
Sau đó, tụ hội kết thúc.
Giang Hạo ngồi trong phòng, nhìn Mật Ngữ Thạch Bản, lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cuộc đời hắn có không ít bước ngoặt.
Một là gặp Hồng Vũ Diệp, hai là tiến vào Mật Ngữ Thạch Bản.
Cả hai đã mở ra cánh cửa thế giới cho hắn.
Hiện nay phải đóng lại một cái, quả thật có chút thương cảm.
Nhưng mà tất cả đều là tạm thời.
Giang Hạo thu hồi Mật Ngữ Thạch Bản rồi ngồi trong sân nhìn trời sao.
Hừng đông, hắn đến tìm Diệu sư tỷ và Mục Khởi sư huynh. Hắn chưa từng nói gì khác, mà là nói rõ mục đích đến.
"Sư huynh sư tỷ, ta muốn ra ngoài một chuyến." Giang Hạo nói.
Diệu Thính Liên không rõ, Mục Khởi thì hỏi: "Lúc nào lên đường?"
"Tháng mười hai." Giang Hạo nói.
"Được, chúng ta sẽ hỗ trợ trông coi Linh Dược Viên và mấy người Tiểu Li." Mục Khởi nói.
Giang Hạo gật đầu, cung kính thi lễ.
"Sau khi trở về ta sẽ giới thiệu cho ngươi một sư muội tốt." Diệu sư tỷ nói.
Giang Hạo: "…"
Sau đó, Giang Hạo lại đi cáo biệt sư phụ.
Sư phụ nhìn hắn, cuối cùng chỉ nói một câu "Đi đường cẩn thận".
Cuối tháng mười một.
Giang Hạo đi đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Hắn đến cũng không nói thêm cái gì, chỉ là đưa một chút đồ ăn, sau đó liền quay người rời đi.
Đám người nghi hoặc, thế nhưng không có suy nghĩ nhiều.
Đầu tháng mười hai.
Giang Hạo bóp nát Thiên Lý Na Di Phù, rời khỏi Thiên m Tông.
Lúc hắn xuất hiện lần nữa đã ở trên một ngọn núi cách đó khá xa.
Hắn quay đầu nhìn tông môn mà mình đã sống gần năm mươi năm một chút sau đó quay đầu rời đi.
Lần này đi có lẽ sẽ không về được.
---
Trên một con thuyền bên ngoài Bích Vân Các.
Đào tiên sinh nghe báo cáo, mày nhăn lại: "Vạn Vật Chung Yên lại có phản ứng? Bọn hắn muốn tìm Tiếu Tam Sinh? Đây là vì cái gì?"
Chu Thâm lắc đầu, nói:
"Không xác định, nhưng mà hình như không đơn giản, là một vị đại nhân vật nào đó muốn tìm, có khả năng là Tiếu Tam Sinh bộc lộ tài năng, đáng để bọn hắn lôi kéo."
"Tiếu Tam Sinh không phải chính là Vạn Vật Chung Yên sao?" Đường Nhã hỏi.
Nghe vậy, Chu Thâm sững sờ, hình như đúng là vậy thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận