Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1374: Bích Trúc: Vận Khí Của Ta Lại Trở Nên Tốt Hơn? 2

Chương 1374: Bích Trúc: Vận Khí Của Ta Lại Trở Nên Tốt Hơn? 2
"Ngươi có cách?" Ánh mắt Cố Trưởng lão có ánh sáng lấp lóe.
Thiên Cực Ách Vận Châu đó, ta có thể có biện pháp nào được? Bích Trúc cảm thấy đắng chát.
Nhưng nàng vẫn phải nói: "Hẳn là có, chỉ là cần một chút thời gian, cho vãn bối hơn một tháng để nghiên cứu một chút."
Liên quan đến Thiên Cực Ách Vận Châu, nàng cần chờ đến tháng tư để hỏi Cố Trường Sinh, hi vọng có thể có biện pháp.
Nếu như không có…
Coi như xong.
"Không có vấn đề, cần ta phối hợp gì không?" Cố Trưởng lão lập tức hỏi.
Một tháng, hắn chờ được.
Bích Trúc do dự một chút rồi nói: "Tiền bối có thể nói cho ta biết, đại khái là nhiễm phải như nào không?"
Trong mắt Cố trưởng lão có chút do dự.
"Nếu là bí mật gì đó, ngài có thể đổi sang một cách nói khác." Bích Trúc vội vàng nói.
Nàng cũng sợ sẽ nghe được bí mật gì đó, lúc đầu có thể rời đi, nhưng nếu như biết được chuyện không nên biết thì sẽ có thể bỏ mình.
"Nhìn trộm một món đồ, sau đó chợt thấy một vòng hồng quang." Cố Trưởng lão nói.
Nghe vậy, Bích Trúc gật đầu, không có hỏi nhiều nữa, mà là hỏi về hồng quang.
Sau khi xác định được tình huống, nàng có một chút đáp án.
Giữa tháng tư.
Bích Trúc cuối cùng cũng liên lạc được với Cố Trường Sinh.
"Tiền bối, cứu ta." Bích Trúc cầu cứu trong đầu.
"Người Tiên Tộc bắt ngươi làm gì?" Cố Trường Sinh tò mò hỏi.
Bích Trúc lập tức kể lại mọi chuyện. Nàng sợ không đủ kỹ càng, đối phương sẽ không thể đưa ra được ý kiến chuẩn xác.
Nghe vậy, Cố Trường Sinh trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Ngươi vẫn nên phá cầu đi, ta không đi nổi cái cầu kia."
Bích Trúc lập tức cười nói: "Tiền bối cần gì, vãn bối sẽ làm giúp ngài."
"Trêu chọc cái gì không tốt, lại trêu chọc Thiên Cực Ách Vận Châu, ngươi còn có mạng để đi làm sao?" Cố Trường Sinh cười lạnh: "Ngươi mười tám tuổi sợ là sắp chết yểu rồi."
"Nếu như vãn bối chết rồi, còn ai có thể đưa tin tức về hung vật Thiên Cực cho tiền bối đây, ai có thể giúp tiền bối câu thông với đệ nhất cổ kim đây?" Bích Trúc chân thành nói: "Hơn nữa, tiền bối ngài xem vãn bối mới mười tám tuổi, ngài nhẫn tâm sao?"
"Đến Thượng Quan nhất tộc, giúp bọn hắn tăng cao tu vi, ta đã dạy phương pháp cho ngươi rồi, ít nhất phải có ba người thành tiên thì mới có thể rời đi. Mặt khác, phải lôi kéo Thượng Quan Thanh Tố vì Thượng Quan nhất tộc." Cố Trường Sinh nói.
"Không thành vấn đề." Bích Trúc vui vẻ nói.
Có nhiệm vụ, nói rõ có thể sống, chỉ là cuộc sống sẽ không được yên tĩnh nữa.
Nhưng không yên tĩnh dù sao cũng tốt hơn là ở lại Tiên Tộc.
"Ngươi biết hắn tại sao lại đụng vào Thiên Cực Ách Vận Châu không?" Cố Trường Sinh hỏi.
"Có hai loại khả năng, một là nhìn trộm Tiếu Tam Sinh, hai là Cửu U." Bích Trúc giải thích: "Có khả năng là nhìn trộm Tiếu Tam Sinh, nhưng hẳn là sẽ không để một mình hắn đi nhìn trộm. Cho nên khả năng Cửu U là cao hơn, bởi vì Cửu U cũng có khả năng đang ở trong tay Tiếu Tam Sinh."
Thật ra Bích Trúc suy đoán là khả năng ở trong tay Giang Hạo nhưng không dám nói thẳng. Dù sao Cố Trường Sinh chỉ biết là khả năng ở trong tay Tiếu Tam Sinh, cũng không biết thật ra lại ở trong tay Giang Hạo.
"Như vậy mà lại chưa chết, xem ra món đồ kia đã bị phong ấn khá kỹ, không lộ ra chút gì." Cố Trường Sinh suy tư rồi nói:
"Dùng cổ trùng mà ngươi vừa mới đạt được, chắc là có thể ăn hết. Nhưng có một chuyện ngươi cần nghĩ kĩ, một khi ăn hết, nhân quả giữa ngươi và Thiên Cực Ách Vận Châu sẽ càng sâu hơn. Những hung vật Thiên Cực khác thì còn tốt, duy chỉ có nhân quả của Thiên Cực Ách Vận Châu là đáng sợ nhất, dù là chân trời góc biển, chỉ cần nhân quả đầy đủ thì ngươi đều sẽ chết. Như là người phong ấn, dù có chạy xa như nào đi chăng nữa, vào ngày Thiên Cực Ách Vận Châu bị phóng thích thì hắn chắc chắn sẽ phải chết."
Bích Trúc có chút đắng chát, không nghĩ tới lại không thể chạy được.
Vận khí của chuyến này thật kém.
"Đương nhiên, nếu như vận khí tốt, nhân quả này sẽ rơi vào trên người cổ trùng, đến lúc đó dù ngươi có nguyền rủa huyết hồng lưu lại thì vẫn là của nó." Cố Trường Sinh nói.
Bích Trúc gật đầu, sau đó bắt đầu vận dụng cổ trùng Tiên Tằm.
Cuối tháng tư.
Nàng tìm đến Cố trưởng lão.
"Có biện pháp rồi?" Cố Trưởng lão hỏi.
"Vâng." Bích Trúc gật đầu.
"Tốt, chỉ cần ngươi thành công, ta sẽ đưa ngươi rời đi, mặt khác còn cho ngươi thứ ngươi cần." Cố Trưởng lão cũng không nói nhảm.
Hắn đương nhiên sẽ không giết đối phương, lỡ như lại bị một lần nữa thì cũng cần đối phương cứu mạng.
Đương nhiên là phải giữ người lại.
Về việc có cần giữ lại Tiên Tộc hay không…
Hoàn toàn không cần thiết.
Chỉ cần có người, bọn hắn liền có biện pháp mời đến.
Sau khi Tiên Đình thành lập, thiên địa đều thuộc sự quản hạt của Tiên Đình.
Bích Trúc nói câu cảm ơn, sau đó cũng không nói nhảm nhiều, lấy cổ trùng ra.
"Tiền bối nhớ đừng động lung tung." Bích Trúc nói.
Cố Trưởng lão cực kì phối hợp, bởi vì vết thương trên người hắn lại càng nhiều hơn.
Càng là kéo dài, càng là nguy hiểm.
Lúc cổ trùng tiếp xúc với Cố Trưởng lão, Cố Trưởng lão có một loại cảm giác bị thứ gì đó bao trùm, ngay sau đó liền nghe được tiếng gặm. Không biết qua bao lâu, dường như có thứ gì đó bị ăn sạch, nhưng mà hắn không thể cảm giác được.
Theo như tình huống trước mắt, thân thể cũng không có gì khác thường.
Lúc mở mắt ra đã phát hiện người trước mắt cực kì suy yếu.
Sau khi để người đưa đối phương trở về, Cố Trưởng lão mới cẩn thận đứng dậy, đi lại trong phòng.
Phát hiện không có vấn đề, không còn bị ngã nữa.
Sau đó, hắn lại bắt đầu trị liệu thương thế, phát hiện vết thương bất tri bất giác đã khôi phục.
"Tốt."
"Cuối cùng cũng tốt lớn."
Cố Trưởng lão cười ha hả.
Sau khi khôi phục, hắn cảm thấy mọi chuyện cũng không có đáng sợ như vậy, có thể dành thời gian tiếp tục tìm kiếm vị trí của Cửu U.
——
Một bên khác.
Sau khi trở lại chỗ ở, Bích Trúc đang điều tức.
Chốc lát sau.
Giọng nói của Cố Trường Sinh vang lên trong đầu: "Như thế nào rồi?"
"Hết thảy thuận lợi, ta có hạ cơ sở nguyền rủa ở trên người hắn, chỉ cần hắn không động thủ với ta thì nó cũng chỉ là cơ sở. Một khi động thủ với ta, nó sẽ hình thành nguyền rủa, hẳn là sẽ không bị phát hiện. Bị phát hiện thì cũng không phải là nguyền rủa, ta hoàn toàn có thể giải thích là di chứng lưu lại." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
Nàng sẽ không ra vẻ mình thông minh, dù sao vật kia vô hại, cũng không dễ phát hiện, theo thời gian trôi qua cũng sẽ tiêu tán.
Người có thể phát hiện được cũng sẽ hiểu rõ, đây là thứ tạm thời, qua chút thời gian sẽ biến mất.
"Ngươi đúng là biết cách lưu lại đường lui cho mình." Cố Trường Sinh nói.
"Thiếu nữ mười tám tuổi ra ngoài vẫn nên bảo vệ tốt bản thân, không thể không có lòng phòng bị người khác." Bích Trúc có chút cao hứng nói.
Nếu như thuận lợi, nàng sẽ có thể rời đi trong mấy ngày này.
"Ta hỏi ngươi chuyện nhân quả, ngươi phát hiện được không?" Cố Trường Sinh hỏi.
Nghe vậy, Bích Trúc lập tức bắt đầu thăm dò, sau đó lông mày cau lại: "Không có sao?"
"Xem cổ trùng đi." Cố Trường Sinh lập tức nói.
Sau đó, Bích Trúc lấy một con phi trùng đã biến thành màu đỏ, bắt đầu dò xét.
Một lúc sau, nàng nhìn thấy một vòng huyết hồng.
Kinh hãi mở mắt.
"Thấy được rồi?" Cố Trường Sinh hỏi.
"Vâng." Bích Trúc gật đầu.
Cố Trường Sinh chậc hai tiếng, nói: "Vận khí của ngươi đúng là tốt, theo như bình thường thì hẳn phải đi vào trên người ngươi mới đúng."
Nghe vậy, Bích Trúc cũng không có cao hứng, mà là lo lắng nói: "Tiền bối, đây có phải là không bình thường hay không?"
"Đúng vậy, không bình thường, ta đã nhận ra, khí vận của ngươi thay đổi, khí vận đang được hội tụ." Cố Trường Sinh nói.
Bích Trúc có chút bất lực, vận khí tốt có ý nghĩa như nào?
Mang ý nghĩa đại nạn lâm đầu.
Tiên Tộc chẳng lẽ không có ý định thả người?
Nhưng mà…
Ngày kế tiếp.
Bích Trúc và Xảo Di được đưa ra khỏi mặt đất, khôi phục tự do.
Xảo Di nhẹ nhàng thở ra, chỉ là nhìn thấy công chúa đang mất hồn mất vía thì hơi nghi hoặc một chút: "Công chúa không cao hứng?"
"Tự do?" Bích Trúc có chút kinh ngạc: "Đây không phải là càng xong đời hay sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận