Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 156: Sư Đệ Này Của Ngươi Còn Kém Nhiều Lắm

Chương 156: Sư Đệ Này Của Ngươi Còn Kém Nhiều Lắm
Giang Hạo đã đi qua tất cả thành trấn xung quanh Lạc Thành một lần.
Cho dù là một số thôn xóm, hắn cũng sẽ đi ngang qua.
Theo lý thuyết thì mấy người mẹ kế nhất định sẽ bám rễ sinh sống tại tòa nào đó mới đúng.
Tuy nhiên lại không có chút tung tích nào về bọn hắn cả.
Hắn vốn cho rằng chính mình có thể gặp mặt rồi giải quyết tâm sự, lại phát hiện sớm đã không có tin tức.
Lúc bị bán, hắn đã muốn nói lời tạm biệt cùng với bọn họ, nhưng cho đến nay vẫn chưa không có cơ hội.
Mười bảy năm.
Đây là một quãng thời gian dài đằng đẵng, sinh lão bệnh tử, thiên tai nhân họa nhiều vô số kể.
Có lẽ… Giang Hạo không nghĩ thêm nữa.
Qua mấy chục năm rồi, bọn hắn muốn đi ra các thành trấn xung quanh cũng không phải là không có khả năng.
Nếu thật sự là như vậy, biển người mịt mờ như thế…
Bọn hắn chắc sẽ không cơ hội gặp mặt, nhất là lần trở về này.
Ít thì mấy năm, nhiều thì mấy chục năm sau, hắn mới có khả năng ra ngoài lần nữa.
Khi đó, nếu như bọn hắn có thể gặp nhau, như vậy mình ở bên ngoài, bọn hắn có thể là ở bên trong.
Đời người trăm năm là xa xỉ, trong thời đại này, có thể sống đến sáu bảy mươi tuổi đã là trường thọ rồi.
Một thoáng đã trôi qua mười bảy năm, lại thoáng cái nữa chính là hơn ba mươi năm.
Cho dù bọn họ không tai không bệnh, nhưng có thể sống thêm được mấy lần mười bảy năm đây?
Một lần, hay là hai lần?
Đột nhiên giọng nói của Hồng Vũ Diệp vang lên bên tai:
"Chờ sau khi ngươi nằm vùng có phát hiện, người tốt nhất phải chuẩn bị tốt để ra ngoài."
Nghe vậy, Giang Hạo hơi kinh ngạc, hắn khẽ gật đầu tỏ ra đã hiểu.
"Nếu như ngươi tiêu cực lười biếng, ngươi tự biết hậu quả chứ?" Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nhìn Giang Hạo.
"Hiểu rõ." Giang Hạo gật đầu.
"Đi thôi." Một bước của Hồng Vũ Diệp chính là vài dặm.
Giang Hạo quay đầu bóng thành trì dần biến mất, mỉm cười không nghĩ nhiều nữa.
Trở về thôi.
Thiên Thổ Thành.
Sở Xuyên còn đang tu luyện ở hậu viện.
Thiên phú của hắn bình thường, cho nên cần tốn càng nhiều thời gian để tu luyện hơn.
Đã hơn hai tháng, hắn vẫn còn chưa có nhập môn.
Những ngày qua, hắn cũng biết không ít thứ, ví dụ như trăm ngày nhập môn.
Chỉ cần có thiên phú hạ đẳng, dù kém trăm ngày cũng có thể nhập môn.
Nhưng đã hai tháng rồi mà hắn vẫn đang còn dẫn khí vào cơ thể, xem ra nếu muốn hoàn thành một chu thiên thì còn cần không ít thời gian.
Đối với thiên phú này, ngay cả Trần Tuyền tiền bối đều nhìn mà lắc đầu.
Sở Xuyên cũng hơi lo lắng, bản thân mình còn có thể bái nhập Thiên Âm Tông hay không.
Hắn cũng biết một chút về Thiên Âm Tông, là tông môn cường đại nhất gần đây.
Đồng thời cũng là Ma môn.
Hắn nghe ngóng được từ chỗ Trần Tuyền tiền bối, nhưng không dám nói ra.
Sợ chính mình sẽ rước lấy tai vạ.
Thậm chí, hắn còn nói tên giả của mình với bọn họ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Còn về chuyện bọn hắn có biết tên thật của mình hay không thì hắn cũng mặc kệ.
Hắn không có bài xích gì đối với Ma Môn cả, cho dù là Ma Môn thì đó cũng là một tông môn mạnh mẽ .
"Tiểu hữu còn đang tu luyện sao?" Lúc này, Trần Tuyền đi đến.
"Trần tiền bối." Sở Xuyên cung kính nói.
“Giang tiền bối còn chưa có trở lại?" Trần Tuyền tò mò hỏi.
"Ừm." Sở Xuyên trả lời.
Những ngày qua luôn có người hỏi chuyện này, hắn cũng hiểu rõ lý do.
Thế nhưng hắn không dám nói thêm cái gì.
Chỉ có thể cầu nguyện chính mình không bị vứt bỏ, nếu như quả thật bị vứt bỏ thì hắn sẽ phải nghĩ biện pháp sống sót.
Báo tên giả cũng là vì đề phòng chuyện này.
"Chắc là Giang tiền bối bị chậm trễ ở đâu đó." Trần Tuyền vừa cười vừa nói.
Thật ra hắn không dám suy nghĩ gì nhiều, nếu người kia một năm không trở lại thì hắn cũng không dám làm cái gì.
Thủ đoạn của đối phương quá đáng sợ.
Không nói câu nào đã động thủ rồi.
Nếu như hắn thật sự có chuyện chậm trễ, một năm sau trở về, phát hiện người không còn ở đây.
Vậy… Chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà Trần Tuyền đã cảm thấy lạnh run rồi.
Sở Xuyên vốn định trả lời, thế nhưng đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, cuối cùng ngã xuống.
Trần Tuyền kinh hãi, đang định đi qua, Giang Hạo đột nhiên giáng xuống từ trên trời, bắt lấy Sở Xuyên rồi thuận tiện bay vút lên không.
"Đa tạ Trần đạo hữu đã chăm sóc, linh dược trong sân nhỏ tặng lại cho đạo hữu vậy."
Trần Tuyền đang muốn đáp lại, đã không còn thấy tung tích của Giang Hạo đâu nữa.
---
Trong giây lát.
Giang Hạo về tới dưới Thiên Âm Tông.
Hồng Vũ Diệp đưa hắn tới đây, đã không thấy tung tích đâu nữa.
Sở Xuyên bị hắn bỏ qua một bên.
Nhìn tông môn quen thuộc, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Trải qua hơn hai tháng, cuối cùng cũng trở về.
Qua mấy ngày nữa mới ba tháng, vẫn còn trong kỳ hạn của nhiệm vụ.
"Ừm?" Lúc này, Sở Xuyên tỉnh lại.
Khi hắn thấy Giang Hạo thì sửng sốt một chút, vô thức phòng bị:
"Ngài, ngài là?"
Giang Hạo hơi nghi hoặc, sau đó mới hiểu rõ.
Lực lượng của Hồng Vũ Diệp đã biến mất khỏi người hắn.
Hắn không nói rõ lí do, mà chỉ nói:
"Ta mang ngươi nhập môn, sau này ngươi sẽ ở lại nơi này tu luyện, nhớ kỹ không được nhắc đến với bất kỳ người nào về cách ngươi nhập môn. Chỉ cần thông báo là ta mang về là được. Cũng không được tùy tiện cho người khác biết quan hệ giữa ngươi và Minh Nguyệt Tông." Giang Hạo nhắc nhở.
Mặc dù không đến mức có việc, nhưng vẫn nên điệu thấp một chút.
Nếu như rước lấy phiền toái, vậy lần giao dịch này sẽ có chút được không bù nổi mất.
Nhưng chút nguy hiểm này cũng đáng.
Một nhân tình của Minh Nguyệt Tông, tương lai kiểu gì cũng sẽ hữu dụng.
Còn nữa, bên ngoài chưa ai thấy qua dáng vẻ của hắn, cho nên đều có thể nghĩ cách từ chối.
"Ngài là Giang tiền bối?" Sở Xuyên khó tin nói.
Mà hắn tại sao lại ở chỗ này? Vừa rồi không phải đang ở hậu viện sao?
Nhưng nơi này giống như là tiên cảnh vậy.
"Ta là Giang Hạo, ngươi gọi ta là sư huynh là được." Giang Hạo vừa đi vào bên trong vừa nói:
"Bắt kịp, ta dẫn ngươi đi báo danh. Nhớ kỹ, nhìn nhiều nói ít."
Trên đường đi, Giang Hạo lại dặn dò một chút chuyện, bảo đảm đối phương có thể sinh tồn ở trong này.
Sau khi bàn giao xong, hắn vốn muốn hỏi về dáng vẻ của mình trong mắt đối phương trước đó.
Thế nhưng lo lắng sẽ rước lấy phiền toái nên chỉ có thể thôi.
Sở Xuyên hiểu rõ, chính mình đã tới Thiên Âm Tông rồi.
Nơi này chính là chỗ tiên nhân tụ tập, mà hắn cũng sắp thành một thành viên của nơi đây.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút hưng phấn.
Chẳng qua, còn có một vấn đề lớn.
"Sư huynh, sau này ta sẽ trở thành một ma đầu sao?"
"…” Sau khi im lặng một hồi, Giang Hạo đáp:
"Nghe theo bản tâm là được."
Giây lát.
Giang Hạo mang người tới Chấp Pháp Phong.
Hắn muốn tới đây bàn giao nhiệm vụ, mà mang Sở Xuyên về chính là nhiệm vụ lần này.
"Sư đệ, như này cũng kém quá nhiều rồi?" Nhìn người mà Giang Hạo mang về, sư tỷ chưởng quầy có chút bất đắc dĩ nói:
"Chúng ta muốn nữ hài tên là Sở Tiệp, ngươi lại…"
"Nghe nói hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, dù sao cũng hơi có quan hệ." Giang Hạo nói khẽ.
Hi vọng đối phương có thể dàn xếp một chút.
"Sư đệ, nhiệm vụ thất bại." Sư tỷ chưởng quầy trực tiếp kết luận.
Giang Hạo thở dài, không thể tiết kiệm một khối linh thạch nào.
"Sư đệ dự định khi nào thì trả hết linh thạch?" Sư tỷ chưởng quầy mỉm cười hỏi.
Giang Hạo cũng không nói thêm gì nữa, mà là giao một ngàn linh thạch trước:
"Còn lại sẽ trả hết trong vòng ba tháng."
"Được, vậy sư đệ cất kỹ chứng từ." Nói xong, vị sư tỷ kia đưa cho Giang Hạo một tấm chứng từ.
Cho thấy Chấp Pháp Phong đã thu một ngàn linh thạch.
"Sư tỷ muốn sắp xếp vị sư đệ này không?" Giang Hạo hỏi.
Mặc dù Sở Xuyên không rõ đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng cũng biết là mình không thể nói nhiều.
"Sư đệ tự sắp xếp đi." Sư tỷ chưởng quầy thuận miệng nói.
"Được." Sau khi lên tiếng, Giang Hạo liền rời khỏi Chấp Pháp Phong.
Hắn dẫn người tới Đoạn Tình Nhai, bảo người giúp hắn chuẩn bị đồ vật thiết yếu cho việc nhận đệ tử mới.
Sau đó hắn đi cầu kiến sư phụ.
Thông báo cho sư phụ là mình đã trở về, đồng thời cũng nói rõ chuyện của Sở Xuyên.
Nếu như bởi vì sai lầm này, sư phụ phạt hắn đi đào quáng thì đúng là không thể tốt hơn.
Nhưng sư phụ chẳng qua chỉ lãnh đạm đáp một tiếng, không nói thêm bất cứ lời nào.
Giang Hạo cũng đã quen.
Sau khi dặn dò Sở Xuyên có
Hắn liền trở về sân nhỏ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận