Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 127: Bái Tạ Ân Cứu Mạng Của Hà Thần

Chương 127: Bái Tạ Ân Cứu Mạng Của Hà Thần
Túy Tiên Lâu.
Giang Hạo nhìn thịt rượu trên bàn, thoáng có chút cảm khái.
Trước kia nhìn người khác nếm thử, nhưng mà mình lại không dám thử.
Bây giờ ngồi ở chỗ này, sớm đã không còn sơ tâm thời ấu niên.
Nhưng khi đó hắn cũng không thể xem là ấu niên được.
"Tại hạ Minh Nguyệt Tông Phương Kim, không biết đạo hữu là?" Phương Kim khách khí nói.
Không có sư muội đi theo, hắn vô cùng thoải mái.
Cũng càng dễ nói chuyện với người khác.
"Giang Hạo Thiên." Giang Hạo vừa nói ra tên thật, lại vừa dùng tên giả.
"Thì ra là Giang đạo hữu." Phương Kim cũng không hỏi môn phái của Giang Hạo, chỉ là nói xin lỗi về chuyện tối ngày hôm qua:
"Vị Lam sư muội kia của ta tuổi còn nhỏ, tối hôm qua có lỡ đắc tội, hi vọng đạo hữu sẽ không để bụng."
“Sẽ không." Giang Hạo lắc đầu.
Hắn chẳng có gì mà phải đi để ý mấy loại chuyện như này cả, không có xung đột lợi ích với mình, có thể không chọc thì đương nhiên muốn cách xa một chút.
Nhất là những người này còn là người của Minh Nguyệt Tông.
Một khi xảy ra xung đột, có lẽ sẽ tăng thêm phiền toái lớn cho bản thân mình.
Huyền Thiên Tông và Lạc Hà Tông đã khiến hắn khốn đốn rồi, tăng thêm Minh Nguyệt Tông thì khỏi phải nói sẽ đáng sợ bao nhiêu.
"Vậy ta đa tạ đạo hữu thay cho Lam sư muội. Đúng rồi, chuôi Linh Kiếm này cũng không kém, có lẽ đạo hữu sẽ dùng thuận tay." Phương Kim cười, lấy một thanh trường kiếm cổ xưa ra.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, Giang Hạo không biết cụ thể.
Nhưng xung quanh có sóng linh khí, nội liễm mà khổng lồ.
Thanh kiếm này không bằng thanh tối hôm qua, thế nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với pháp bảo tầm thường.
Có thể bán không ít tiền.
Nhưng vì mấy câu tối hôm qua mà tặng chuôi kiếm này, đúng là có chút quý trọng.
"Đạo hữu muốn ta làm giúp chuyện gì sao?" Giang Hạo không cầm kiếm, chỉ là hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Nếu như không có yêu cầu gì thì mới đáng sợ.
"Giang đạo hữu nhìn thấu rồi." Phương Kim cười cười, sau đó nói rõ ý đồ:
"Minh Nguyệt Tông cách U Vân Phủ cực xa, theo lý thuyết thì chúng ta rất ít đặt chân đến nơi này. Lần này chúng ta tới chủ yếu là vì một sư muội. Vốn là muốn tới trễ một chút, thế nhưng đột nhiên phát hiện vị sư muội này lại mất tích, cho nên chúng ta liền chạy tới. Dẫn đội là một vị sư thúc, trước mắt chúng ta đang chia ra hành động.
Một đường truy xét, chúng ta tra được đến trên người Phá Lang. Mặc dù Lam sư muội nói chuyện có chút tính trẻ con, nhưng bản lĩnh tìm người cũng không nhỏ. Cho nên tìm được người, nhưng cũng bị mất kiếm, cuối cùng lại dẫn chúng ta đi tìm kiếm Phá Lang. Đáng tiếc, không thể tìm hiểu được bất cứ tin tức gì từ chỗ của hắn."
Giang Hạo ngồi nghe.
Đối phương tới vì người đệ tử kia?
Nếu như phải, vậy thì thật không khéo.
Nhiệm vụ của mình khó mà thành công rồi, nhất là đối phương còn nói có sư thúc xuất thủ.
Chuyện này đã nói lên, người tới vượt qua Kim Đan, không biết là Nguyên Thần hay là phía trên Nguyên Thần nữa.
Cuối cùng, hắn lắc đầu nói:
"Rất xin lỗi, ta cũng không biết được chuyện gì từ chỗ của đối phương cả."
"Vậy cũng sao." Nói xong, hắn liền đưa thanh kiếm cho Giang Hạo.
Giang Hạo từ chối.
Cho dù đối phương đến từ Minh Nguyệt Tông, của cải hùng hậu.
Có thể tùy tiện đưa ra mấy ngàn linh thạch, đã là số lượng không nhỏ, chắc cũng không nhất định cam tâm tình nguyện.
Tương tự, chính mình không thể quá tham lam mà không biết chừng mực.
Như này sẽ dễ mang đến phiền toái cho mình.
Sau đó, Phương Kim cũng không kiên trì nhiều thêm nữa, cũng không hỏi nhiều về những thứ này.
Chẳng qua là uống rượu nói chuyện phiếm.
Giang Hạo cũng thử uống một chút.
Hắn đã lâu không uống rượu, phần lớn đều là uống trà.
Thưởng thức kỹ, cảm giác mùi vị cũng được.
Sau này mang theo một chút ở trên người cũng chưa chắc là không thể.
Sau một hồi.
Giang Hạo và Phương Kim tách ra.
Nhìn thấy Giang Hạo biến mất trong tầm mắt, Phương Kim thở dài.
Hắn cảm thấy Giang Hạo không dễ tiếp xúc, dường như có hơi cẩn thận.
Hắn thật sự muốn đưa thanh kiếm kia cho đối phương, dùng cái này để kết thiện duyên.
Nếu có đao, hắn liền đưa đao.
"Sư huynh, ngươi ở đây sao? Chúng ta tìm ngươi nửa ngày rồi đó." Lam tiên tử đi đến bên cạnh Phương Kim, nói.
"Sư huynh vừa ăn xong rồi đi ra sao?" Bạch Quỳnh tiên tử tò mò hỏi.
"Ừm, uống một chén cùng với vị đạo hữu tối ngày hôm qua, đối phương không dễ nói chuyện, cũng không biết được chút tin tức nào cả. Xem ra chúng ta phải đi Thiên Thổ Thành tìm Tả Lam, hy vọng có thể có manh mối mới." Phương Kim mỉm cười nói.
"Thiên Thổ Thành Tả Lam?" Bạch Quỳnh cau mày, nói:
"Hắn cũng không yếu, ta đã cho người điều tra, có lẽ đối phương có quan hệ cùng Đại Thiên Thần Tông. Nếu như chuyện sư muội mất tích có quan hệ với hắn, vậy sau lưng có lẽ sẽ là toàn bộ Đại Thiên Thần Tông. Mà Đại Thiên Thần Tông bình thường đều lấy tiền làm việc. Nói cách khác, đằng sau có lẽ còn có người."
"Rất phức tạp, cũng không biết đang nhằm vào người nào nữa." Phương Kim thở dài một tiếng:
"Thần thông định vị đều bị quấy nhiễu, đối phương đúng là đã dốc hết vốn liếng."
"Vậy lúc nào thì đi Thiên Thổ Thành?" Bạch Quỳnh hỏi.
"Hiện tại đi." Phương Kim không muốn tiếp tục trì hoãn nữa.
"Sư huynh, hai người tối hôm qua thật sự mạnh như vậy sao?" Lam tiên tử bên cạnh tò mò hỏi.
"Không biết! Hôm nay ta đã quan sát kỹ, vẫn là Trúc Cơ trung kỳ. Thế nhưng số lượng kỳ nhân trong thiên hạ cũng không ít. Chúng ta mặc dù đến từ Minh Nguyệt Tông, nhưng tông môn chẳng qua chỉ có tác dụng uy hiếp, cũng không thể khiến cho chúng ta đột nhiên mạnh lên. Cho nên, lúc ra bên ngoài thì nên dĩ hòa vi quý.
Người có thể kết giao thì kết giao một cách thích hợp, với người không thể kết giao thì cũng không cần trở mặt. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là khiến cho thực lực bản thân mạnh hơn." Phương Kim cười, giải thích.
"Nhưng nơi này rất gần Ma Môn Thiên Âm Tông, liệu hắn có phải là người của Thiên Âm Tông hay không?" Lam tiên tử tiếp tục hỏi.
Nghe vậy, Phương Kim cười ra tiếng, nói nghiêm túc:
"Điều này rất quan trọng sao? Ta thấy hắn hiền hòa, đáng để kết giao một chút. Nếu đã như thế thì không cần truy vấn ngọn nguồn, hỏi thăm hắn tới từ nơi nào làm gì. Có đôi khi chúng ta cũng nên học được cách giả bộ hồ đồ. Như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều khi ở bên ngoài."
"Không hiểu lắm." Lam tiên tử lắc đầu:
"Ta chẳng cần đi kết giao với người khác, không thể là người khác tới kết giao với ta sao?"
Bạch Quỳnh cười nói:
"Người tới gần sư muội, không phải sư muội đều cảm thấy hắn có mục đích hay sao?"
"Chẳng lẽ không đúng à?" Lam tiên tử hỏi.
Mấy người không nói chuyện phiếm nữa, chọn rời đi.
——
Lúc này, Giang Hạo đang đi lại ở trên đường phố.
Hắn đi trên con đường quen thuộc, hoặc có thể nói là càng đi càng được hiện rõ ra từ trong trí nhớ.
Cũng càng cảm thấy quen thuộc.
Đương nhiên, có nhiều chỗ đã không thể khớp với trong trí nhớ, một số con đường đã được sửa đổi, cùng với một số phòng ốc xuất hiện.
Trong trí nhớ rõ ràng là đất trống, nhưng bây giờ lại là lầu các.
Qua một hồi, hắn đi tới bờ sông, bờ sông có một ít cây, lúc này dưới cây có một ít trẻ nhỏ đang vui chơi đùa giỡn.
Nhìn cảnh này này, Giang Hạo không khỏi lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Trước kia hắn cũng từng chơi ở nơi đây, nhưng mà hắn lại không hòa nhập được với mấy đứa trẻ xung quanh.
"Khi đó tại sao lại tới nơi này?"
Giang Hạo suy tư, bắt đầu nhớ lại.
Đốn củi quá mệt mỏi, nên lén chạy ra ngoài.
Chẳng qua là mỗi lần hắn đều không nghỉ ngơi quá lâu đã bị mẹ kế bắt về.
Tình cờ lại đến giờ cơm.
Giang Hạo đứng suy tư tại chỗ, phát hiện phần lớn trong trí nhớ đều là về mẹ kế.
Cha đẻ thì lại ít.
Đại khái là chưa từng đánh chửi, cũng chưa từng yêu thương nhau.
Giang Hạo không đi khắp nơi nữa, mà tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn dòng sông trong veo, nghe bọn trẻ xung quanh vui chơi.
Trong lúc nhất thời, hắn dường như quay về khi còn bé.
Người tu tiên quá để ý tới quá khứ cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng hắn cũng không cố quên đi những chuyện này.
Đương nhiên, cũng sẽ không cố gắng nhớ kỹ.
Chẳng qua là hiện tại có chút hoài niệm mà thôi.
Bịch!
Tiếng nước đột nhiên truyền tới.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện có đứa nhỏ trong lúc vui đùa không cẩn thận nên đã rơi xuống dòng sông.
"Mẹ, mẫu thân mau tới, Cẩu Đản rơi xuống nước rồi."
Thấy thế Giang Hạo đi đến bờ sông rồi đi vào trong sông, đưa hắn lên.
Lúc này, người lớn cuống quýt chạy tới.
Nhưng lúc bọn hắn nhìn thấy Cẩu Đản, phát hiện Cẩu Đản đang ngồi ở bờ sông, trên người ướt đẫm, là dáng vẻ đi lên sau khi rơi xuống nước, chẳng qua xung quanh lại không có người nào cả.
"Sao con lại lên được vậy?" Cha Cẩu Đản hỏi.
"Con, con không biết nữa?" Cẩu Đản nói với vẻ mờ mịt.
Hắn đột nhiên rơi vào trong sông, sau đó đột nhiên lại ở trên bờ sông.
Bốp!
Cha Cẩu Đản đập vào đầu Cẩu Đản một cái, kích động nói:
"Còn không bái tạ ân cứu mạng của Hà Thần?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận