Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1489: Giả Bộ Là Cường Giả Đăng T... Ỉ

Chương 1489: Giả Bộ Là Cường Giả Đăng T... ỈChương 1489: Giả Bộ Là Cường Giả Đăng T... Ỉ
 
 Trong sân, Giang Hạo an tĩnh lắng nghe.
 
 Hắn lần đầu tiên biết đến cảnh giới phía trên Tuyệt Tiên, cho nên vô cùng đề ý.
 
 Đại La, một cảnh giới phải hoàn toàn đi ra đạo của mình. Bên trong cảnh giới này, mạnh yếu phụ thuộc vào đạo của mình, không phân chia các kỳ.
 
 Nhưng người có thể đi đến con đường này tuyệt đôi có thể đềm được trên đầu ngón tay. Nhưng mà, trong những năm tháng xa xưa như vậy hăn là phải có không ít người mới đúng.
 
 Giang Hạo tò mò hỏi: "Có nhiều người trở thành Đại La không?" "Không nhiều." Hồng Vũ Diệp nói. "Không nhiều là bao nhiêu?" Giang Hạo ngừng một lúc lại nói: "Tổ Long có phải hay không?"
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, cười nói: "Tổ Long thuộc thời đại Nhân Hoàng, chỉ xét riêng chiến lực thôi đã có thể xếp vào năm vị trí đầu rồi."
 
 "Vậy cũng không ít nha." Giang Hạo không khỏi cảm khái.
 
 Mấy Đại La, mấy người này mới là tổn tại đỉnh phong nhất.
 
 Nhưng mà, mình đã đi tới Tuyệt Tiên, cảnh giới đỉnh phong giữa thiên địa bình thường. Tân thắng mầãy lần nữa chính là tổn tại đỉnh phong nhât. Khi đó mình có lẽ chính là người đứng đầu phía dưới Đại La.
 
 Nhưng mà, với tu vi bây giờ thì. người trong thiên địa có thể thăng được mình có lẽ sẽ không vượt qua hai chữ số. Cho dù có ba chữ số, vậy nhất định cũng là ba chữ số nhỏ. Cường đại như thế, khiến cho lòng người bành trướng.
 
 Nghĩ đến đây, Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp đang uống trà. Cảnh giới của người trước mắt là gì? Lúc nhỏ yếu, giám định người trước mắt sẽ bị phát hiện.
 
 Như vậy thân là Tuyệt Tiên, lần nữa giám định đổi phương liệu có bị phát hiện hay không?
 
 Giang Hạo rất muốn biết rõ ràng vần để này. Thể nhưng lại không muốn làm rõ ràng. Trong lòng có chút mâu thuẫn.
 
 Giám định sẽ nhìn trộm được bí mật của một sổ người, có đôi khi cũng sẽ nhìn trộm được nội tâm của người khác. Có một số người thích hợp giám định, mà có một sô người lại không thích hợp giám định.
 
 Giang Hạo thở dài một tiếng, tạm thời không có ý nghĩ thử. Chờ sau này lại nói.
 
 "Đại thế đến, có phải sẽ có càng nhiều người trở thành Đại La hay không?" Giang Hạo hỏi.
 
 Hồng Vũ Diệp uống trà nói: "Sẽ, đại thề đến, hung vật xuất hiện càng nhiều, cơ duyên đại thê liền càng đáng sợ, rất nhiều tu sĩ sẽ có càng nhiều khả năng."
 
 Nói xong, Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo: "Ngươi nói xem, lần này đại thê đến sẽ có bao nhiêu hung vật?"
 
 "Bao nhiêu?" Giang Hạo vô thức hỏi. "Ngươi đếm xem trên người ngươi có bao nhiêu thứ xúi quây. " Hồng Vũ Diệp bưng chén trà, nhẹ giọng mở miệng.
 
 Giang Hạo ngừng một lúc, sau đó thử hỏi: "Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu?"
 
 "Cửu U không xúi quấy?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
 
 Đương nhiên là xúi quầy, Giang Hạo thầm nghĩ.
 
 "Trước kia chưa từng xuất hiện chuyện hai hạt châu Thiên Cực cùng hiện thể, thời đại Nhân Hoàng năm đó có tối đa là Thiên Cực Mộng Cảnh Châu và Cửu U xuất hiện cách nhau." Hồng Vũ Diệp uống trà, nói: "Ngươi nói xem người thời đại kia như thể nào?" Giang Hạo suy tư một lát.
 
 Thời đại Nhân Hoàng, không nói tới Nhân Hoàng, chỉ nói tới Tiên Tộc, Tỏa Thiên, Long tộc, Thánh Chủ, đếu đã cực kì đặc thù.
 
 "Rất mạnh." Giang Hạo đáp.
 
 "Cho nên hoàn cảnh càng nguy hiểm, càng có người hăm hở tiền lên." Hồng Vũ Diệp nói: "Đại thê này lại càng không cần nói. "
 
 Giang Hạo thở ra một hơi, xem ra mình vân nên trốn đi.
 
 Đại thế đến, vô số thiên kiêu quật. khởi. Dưới các loại áp bách, bọn hắn phải tìm ra biện pháp đổi kháng. Không tìm ra được thì cần mạnh lên trước, sau đó lây thực lực nghiển ép. Cho nên, vô số người đều muốn mạnh lên, có một phần là vì mục tiêu của mình, cũng có một phần là vì trần áp nguy hiểm. Mà nguy hiểm nhãt đương nhiên là hung vật Thiên Cực.
 
 Tất cả hung vật Thiên Cực đều ở trên người hắn. Cho nên, thiên kiêu quật khởi, phần lớn nguyên nhân chính là muốn đổi phó chính mình. Nghĩ như thế, Giang Hạo cảm thấy mình tự mãn quá nhanh.
 
 Tuyệt Tiên cũng không đủ an toàn, hơn nữa còn là không thể ngoi đầu lên, nếu không hậu quả khó mà đoán trước.
 
 "Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Vẫn bối cảm thấy mình Phản Hư vân còn quá yêu, muốn chờ thực lực đầy đủ rối lại làm chuyện khác. " Giang Hạo chân thành nói. Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, mở miệng nói: "Nói nhiều như vậy, ngươi chỉ đưa ra được kết luận này?"
 
 "Tiền bối hắn phải biết, đại thế đền, vô số thiên kiêu quật khởi, tu vi văn bôi tăng lên phần lớn là dựa vào vận khí, cho nên cần rèn luyện nhiều hơn." Giang Hạo đáp. Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ. Sau đó, nàng nhìn về phía Bàn Đào Thụ, nói: "Đám Tiểu Li không ở đây, quả nơi này của ngươi có thể ăn hêt không?"
 
 "Bình thường là không thể ăn hết, phần lớn đều cho Trình Sầu, để hắn chia cho những người khác. " Giang Hạo đáp.
 
 "Không cảm thấy thiếu một chút gì đó sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi. "Đình tiền lão thụ quải phong quả, bât kiền đương niên thâu quả đồng?" Giang Hạo nhìn về phía. Hồng Vũ Diệp, cười nói: "Ban đầu có chút không quen, chậm rãi sẽ thành thói quen."
 
 "Tầm nhìn của ngươi đúng là rộng lớn."
 
 Hồng Vũ Diệp tiện tay vẫy một cái, một quả bàn đào rơi xuồng trong tay, lau hai lần liền bắt đầu thử. Nàng ăn một lúc, sau đó nói: "Hải ngoại có Long tộc, ngươi không sợ nàng gây thêm phiến phức cho ngươi?"
 
 Giang Hạo bình tĩnh nói: "Rồng gây ra phiển phức, đương nhiên là Long tộc đi giải quyết."
 
 Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ: "Vậy con thỏ của ngươi thì sao?"
 
 Nghe vậy, Giang Hạo trầm mặc. Cần nghĩ biện pháp bổ túc một chút.
 
 Ví dụ như một trong cửa ải khi tầm bảo chính là không thể nói ra lai lịch của mình, nều không sẽ không có cách nào tìm được bảo vật. Người khác có lẽ không tin, nhưng đám Tiểu Li không phải là không có khả năng.
 
 Tìm thời gian câu thông cùng Mộc Long Ngọc một chút mới được. Chỉ cần còn chưa tới hải ngoại, hết thảy đều kịp.
 
 Sau đó, hắn lại nói chuyện cùng Hồng Vũ Diệp hồi lâu, đồi phương mới rời đi.
 
 Lúc này, Giang Hạo mới tiếp tục cảm nhận trạng thái bản thân. Mặc dù biết về Đại La, nhưng vẫn còn khó tránh khỏi kích động.
 
 Tuyệt Tiên sơ kỳ, ra ngoài hành tẩu gần như không có địch thủ, chỉ là tình cảnh của mình không quá an toàn. Hiện tại có ưu thể, nhưng rât dễ dàng bị rút ngắn, vẫn là cần cố găng.
 
 Mấy ngày sau đó, Giang Hạo đều đang cảm nhận cảnh giới của mình. Thiên Tiên có hoa văn đại đạo, mà Tuyệt Tiên có phạn âm đại đạo, đại đạo được công nhận liền có thể hiển lộ rõ ràng ở trong thiên địa. Quanh thân phảng phất như có một hư ảnh đại đạo vờn quanh.
 
 Thực lực làm mê mắt người, Giang Hạo cảm giác mình bành trướng rồi. Cũng may ngoại trừ việc giảng đạo thuyết pháp cho Trình Sẩu ra liền không có biểu hiện gì khác. Một tháng sau, tâm của Giang Hạo cuôi cùng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.
 
 Ảnh hưởng mà Tuyệt Tiên mang tới quá lớn. Nếu có cường địch cùng cấp ra tay với hắn thì đoạn thời gian này xác thực nguy hiểm.
 
 Vào ngày này, hắn nhận được tin tức từ tông môn, Bạch Trưởng lão muốn gặp hăn.
 
 Hắn là nhiệm vụ mà Hồng Vũ Diệp nói trước đó.
 
 Tháng mười một, bên ngoài Thiên m Tông có tuyết lớn, là lực lượng đảo loạn bầu trời bình thường. Giang Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng tranh đầu đang không ngừng khuêch tán. Dù là còn chưa có đụng tới Thiên m Tông, lực lượng cũng đã bắt đấu tác động đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận