Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 486: Nữ Ma Đầu Đột Nhiên Xuất Hiện

Chương 486: Nữ Ma Đầu Đột Nhiên Xuất Hiện
Chương 486. Nữ Ma Đầu Đột Nhiên Xuất Hiện
Trở lại sân nhỏ, Giang Hạo mới thở phào một cái.
Thiếu chút nữa đã để Đan Thanh Tử chạy trốn, cẩn thận một chút đúng là an toàn hơn.
Nhất là đắc tội người trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nhưng mà Mịch Linh Nguyệt và Hải La Thiên Vương dường như cũng không định làm gì hắn cả.
"Không biết sau khi Hải La Thiên Vương trở về sẽ như thế nào."
Giang Hạo lắc đầu, không cách nào tưởng tượng được.
"Không biết có giống như Thượng An đạo nhân hay không, hay là sẽ khác."
Loại chuyện này chỉ có thể đợi đến lần tụ hội tiếp theo mới biết được, dùng thân phận và địa vị của Hải La Thiên Vương, Liễu chắc chắn sẽ quan tâm đến đôi chút.
Sau đó đem ra nói chuyện phiếm trong tụ hội.
Giang Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, lấy trữ vật pháp bảo của Đan Thanh Tử ra.
Quan sát, phát hiện có gần hai vạn linh thạch.
"Nhiều như vậy?"
Hắn lại lập tức lắc đầu, phải là ít như vậy.
Đan Thanh Tử chỉ chuẩn bị cho phân thân của mình từng ấy linh thạch?
Nhưng mà có không ít đan dược, là đan dược của Nguyên Thần và Luyện Thần.
Còn có phù lục, hai món pháp bảo.
Một cái là linh kiếm cấp Luyện Thần, một cái là pháp bảo ngăn cản công kích.
Chỉ là trên pháp bảo này xuất hiện vết rách, hoàn toàn không có vẻ sáng bóng, tựa như đã chết đi.
"Pháp bảo bản mệnh sao?"
Hắn nhớ lúc đó mình cũng không mang đến thương tổn quá lớn cho pháp bảo, cho nên pháp bảo gần như báo hỏng, chắc là do chủ nhân tử vong.
Như thế thì không đáng giá, chỉ có thể bán làm tài liệu, còn chưa chắc đã có thể bán được.
Dù sao nó bị hao tổn nghiêm trọng, còn bị tách rời.
"Bán mấy ngàn cũng được."
Đối với thứ ngẫu nhiên đoạt được, lúc bán ra dù có ăn chút thiệt thòi thì hắn cũng không thèm để ý. Cầm tới tay mới là linh thạch, nếu không thì chỉ là sắt vụn.
Hắn đặt từng món đồ lên trên bàn, dự định kiểm lại một chút, ước định thu hoạch ngoài ý muốn lần này.
Chỉ là vừa mới cất đồ kỹ, sau lưng truyền đến một mùi hương thơm ngát.
Không chờ hắn đưa ra phản ứng, giọng nói trêu tức đã truyền tới:
"Có không ít đồ tốt nha."
Giang Hạo đang muốn thu hồi, tay dừng lại giữ không trung, quay người nhìn lại.
Người tới chính là Hồng Vũ Diệp.
Tóc dài của nàng hạ xuống, người mặc váy màu đỏ, một lọn tóc nhẹ nhàng đong đưa trước ngực.
"Xin ra mắt tiền bối." Hắn cung kính hành lễ.
"Đồ của ngươi?" Hồng Vũ Diệp đi đến bên cạnh bàn, bắt đầu đánh giá.
"Là của một vị tiền bối, ta tạm thời bảo quản giúp hắn, qua chút thời gian sẽ phải trả lại. Vãn bối đang kiểm kê, lo lắng ít đi một chút." Giang Hạo trả lời với vẻ nghiêm túc.
"Một vị tiền bối?" Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế, híp mắt nhìn nam tử bên cạnh:
"Là vị tiền bối như thế nào?"
"Là tiền bối mà vãn bối tương đối kính trọng, hắn phóng đãng không bị trói buộc, không bị thế tục ước thúc, không để ý sự khác biệt giữa nam nữ, đã vượt ra thành kiến thế tục." Giang Hạo nghiêm túc đáp.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp có chút hào hứng nói:
"Vị tiền bối này của ngươi quả thật có chút không tầm thường, là nam hay là nữ?"
"Chuyện này…" Giang Hạo lưỡng lự một chút rồi nói:
"Chắc là nam."
Giám định ra là Đan Thanh Tử, cho nên đúng là nam.
Sau này biến thành nữ, là hắn giải thoát bên trên tư tưởng, cũng không thể nói Đan Thanh Tử là nữ được.
"Vậy những thứ này đều phải chờ hắn trở về lấy?" Hồng Vũ Diệp cúi đầu nhìn về phía mặt bàn.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu, giọng nói kiên định:
"Vị tiền bối kia tín nhiệm vãn bối, vãn bối cũng tuyệt không vong ân phụ nghĩa."
Hồng Vũ Diệp yên lặng rất lâu, mới nhìn sang bên cạnh, lại cười nói: "Ngươi nói ta giống người vong ân phụ nghĩa không?"
Câu hỏi này khiến cho Giang Hạo có chút không hiểu, nhưng mà vẫn lập tức đáp lại:
"Tiền bối đức cao vọng trọng, đương nhiên không phải là người vong ân phụ nghĩa."
"Vậy ngươi có tín nhiệm ta không?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi, nụ cười trên mặt càng sâu.
Chỉ là nhìn vào lại khiến cho người ta có chút e ngại.
Không tín nhiệm, nhưng Giang Hạo do dự một chút vẫn là gật đầu:
"Tín nhiệm."
"Vậy…" Đôi mắt Hồng Vũ Diệp hơi nheo lại, khẽ hé miệng:
"Ta giúp vị tiền bối kia của ngươi bảo quản những vật này thì thế nào?"
"Chuyện này…" Giang Hạo có chút nghẹn lời.
"Không được?" Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nói.
Giang Hạo yên lặng, hắn nhìn về phía trữ vật pháp bảo , bên kia còn có hai vạn linh thạch.
Đừng nói đến số đan dược, Linh Kiếm kia.
Linh kiếp cấp Luyện Thần bán hai vạn cũng không quá đáng?
Còn có đan dược, cũng tính là hai vạn.
Tổng cộng có thể lên tới sáu vạn.
Hắn thở dài trong lòng một tiếng, sau đó mở miệng:
"Tiền bối đức cao vọng trọng, sao có thể lo lắng vì đồ của người thế tục được chứ, loại chuyện nhỏ nhặt này để tự vãn bối làm là được."
"Chỉ có câu này?" Hồng Vũ Diệp ngồi ngay ngắn ở trên ghế, mỉm cười.
Dường như cũng không thèm để ý đến đống đồ trên bàn.
Giang Hạo: "…”
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên tán dương như thế nào.
Lúc này Hồng Vũ Diệp thu hồi tầm mắt, duỗi tay cầm pháp bảo hư hỏng trên bàn lên.
Nàng dường như cũng không thèm để ý đến chuyện người trước mắt đang nói dối.
Sau khi dò xét pháp bảo một chút, nàng lại để lên bàn.
Có chút ghét bỏ.
"Đã bao lâu rồi không mua Thiên Thanh Hồng?"
Lúc này, nàng cầm chuôi Linh Kiếm lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, lực lượng trên thân kiếm lưu chuyển như ngân hà, chỉ là có chút cảm giác trói buộc.
Như là bị phong ấn.
Keng!
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng gảy một cái, trong nháy mắt tinh hà lưu chuyển trên thân kiếm, một cỗ lực lượng cường đại phóng ra.
Giang Hạo có chút giật mình, lực lượng này không yếu hơn hắn bao nhiêu.
Kiếm tốt.
Giá cả có thể cao hơn so với dự đoán của hắn, nhất là khi cỗ lực lượng này được phóng thích ra.
Hồng Vũ Diệp đặt thanh kiếm lại trên mặt bàn, không còn quan tâm đến nó nữa.
Dường như chỉ là sắt vụn bình thường.
Giang Hạo không còn dám suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời vấn đề:
"Mới mua đoạn thời gian trước."
"Hiện tại lại mua có ý kiến gì không?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh hỏi.
Thế nhưng chẳng biết tại sao, bên trong vẻ bình tĩnh kia lại mang theo mạch nước ngầm.
Giống như một khi người trước mắt từ chối, mạch nước ngầm này sẽ có thể hoàn toàn nuốt sạch hắn.
"Không thành vấn đề." Giang Hạo cúi đầu trả lời.
"Cất đồ vào đi." Hồng Vũ Diệp nhìn mặt bàn, cảm thấy chướng mắt.
Qua một lúc sau, Giang Hạo cất hết đồ vào, sau đó pha trà.
Là Thiên Sơn Tuyết Nha hai trăm năm mươi một tiền.
Trước đó đặc biệt mua.
Giá cả mặc dù có tăng lên, thế nhưng không biết có vừa ý Hồng Vũ Diệp hay không.
Thấy đối phương nhấp một ngụm, Giang Hạo có chút khẩn trương.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, thế nhưng lại khiến cho tim hắn đập nhanh.
Nhưng mà chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Hồng Vũ Diệp vẫn còn đang uống trà, dường như là hài lòng.
Hô ~
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Như thế xem như vượt qua một cửa, chỉ là phía sau cần mua Thiên Thanh Hồng, chuyện này có chút phiền toái. Mặc dù lần này đoạt được không ít, thế nhưng pháp bảo và đan dược không thể bán ra, chỉ có thể sử dụng hai vạn linh thạch kia.
"Tụ hội chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Rồi." Giang Hạo gật đầu.
Đoạn thời gian trước có tụ hội.
Còn khiến cho Quỷ Tiên Tử có ý khác, không đến mức tới chỗ này.
"Nói một chút về nội dung đi." Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa nói.
Vào lúc Giang Hạo muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó, một giọng nói non nớt vang lên:
"Con thỏ, ngươi có ở nhà không? Quán cơm lần này hình như có đồ ăn ngon, chúng ta đi cùng đi. Bọn họ đều là bạn bè trên đường của ngươi, chúng ta có thể ăn nhiều một chút."
"Tiểu Li?" Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Nàng sao lại tới đây, hơn nữa giống như có khả năng tới gần.
Giang Hạo nhớ kỹ, chỉ cần Hồng Vũ Diệp xuất hiện thì sẽ không người nào có thể tới gần bọn hắn.
Trừ khi là ở bên ngoài.
Hắn vụng trộm liếc qua người uống trà, nàng dường như cũng không thèm để ý.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận