Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 140: Qua Đêm Tại Phòng Của Nữ Ma Đầu

Chương 140: Qua Đêm Tại Phòng Của Nữ Ma Đầu
Sau khi kiểm tra viện xong, Giang Hạo liền lấy hạt giống Minh Nhật Thanh Tuyết ra.
Nếu Hồng Vũ Diệp muốn tới đây, đương nhiên là nên gieo trồng linh dược sớm một chút.
Dù cho không biết muốn ở lại chỗ này bao lâu, cũng phải làm trước rồi nói.
Nếu như thực sự không được thì có thể mang theo hạt giống đi.
"Giám định."
【 Hạt giống Minh Nhật Thanh Tuyết: Mùi thơm ngát, sau khi nở hoa có hiệu quả Ngưng Thần, có thể dùng để luyện chế Ngưng Thần Đan, mỗi ngày đổ một bình linh dịch, ba ngày sau có thể mọc rễ nảy mầm. 】
"Ba ngày?"
"Xong, không có bọt khí màu lam."
Linh dược lần trước có bọt khí màu lam chính là Hắc Liên Hoa, mà Hắc Liên Hoa cần dùng linh dịch đổ vào bảy ngày mới có thể mọc rễ nảy mầm.
Bây giờ chỉ có ba ngày, đại khái chỉ có bọt khí màu xanh lá hoặc là bọt khí màu trắng mà thôi.
Nhưng mà ba ngày thật ra vẫn hơi lâu một chút, bọn hắn không nhất định sẽ ở chỗ này ba ngày.
Có lẽ đêm nay tìm được Tả Lam, đạt được Mật Ngữ Thạch Bản, liền phải đi chỗ khác.
Nhưng mà ba Thạch Bản có khả năng chỉnh hợp thành một cái, sẽ có quyền hạn cao hơn.
Chỉnh hợp hẳn là cần không ít thời gian, có lẽ khả năng ở lại đây ba ngày là cực cao.
"Sau khi ba Thạch Bản hợp nhất, nếu có thể trực tiếp thẩm tra ra vị trí của các Thạch Bản khác thì đúng là thuận tiện."
Nhưng mà bây giờ mới ra ngoài mấy ngày, hắn cũng không vội.
Sau khi trồng hạt giống, tưới linh dịch, Giang Hạo liền đến trước cửa phòng Hồng Vũ Diệp.
Lúc này một tiểu cô nương đi đến bên cạnh Giang Hạo, có chút khẩn trương nói:
"Khách nhân có cần quét dọn gian phòng không?"
"Quét dọn phòng số năm một chút, phòng này thì không cần." Giang Hạo chỉ về phía gian phòng của mình rồi nói.
Tiểu cô nương gật đầu, sau đó liền đến phòng của Giang Hạo để quét dọn.
Giang Hạo thì gõ cửa tiến vào phòng của Hồng Vũ Diệp.
Hắn cũng không dám để cho người ta tiếp xúc với Hồng Vũ Diệp, chọc cho nàng không vui không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Trong gian phòng của mình cũng không để cái gì cả, cho nên không cần lo lắng gì.
"Có thu hoạch gì không?"
Hồng Vũ Diệp nhìn ngoài cửa sổ, thuận miệng hỏi.
Lúc này nàng mặc một bộ đồ đỏ, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, lạnh nhạt không chút biểu tình.
Nhìn lại từ mặt bên, có thể thấy tóc đối phương dài tới eo, dáng người cân xứng tinh tế, chỉ nhìn khí chất thôi đã cảm thấy đối phương ưu nhã quý khí rồi.
Giang Hạo không dám nhìn nhiều, trong lòng rất dễ nổi sóng.
Thiên Tuyệt Cổ Độc vô hiệu đối với Hồng Vũ Diệp, cho nên lúc đối mặt với tuyệt thế giai nhân như này, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ nổi sóng.
"Là có phát hiện một chút, nhưng mà Tả Lam bên trong phiên chợ đều là phân thân, hắn giống như là biết tiền bối đến. Trước mắt hắn đang chuẩn bị, muốn phản kích." Giang Hạo lưỡng lự một chút rồi tiếp tục nói:
"Từ trong miệng của một đệ tử của Đại Thiên Thần Tông biết chuẩn bị của Tả Lam, thực lực chắc là vượt qua Kim Đan."
Thấy Hồng Vũ Diệp không nói gì, Giang Hạo mở miệng lần nữa:
"Bên Thiên Hồ có lẽ có cứ điểm của Tả Lam, vãn bối dự định đêm nay sẽ đi qua nhìn một chút."
"Mật Ngữ Thạch Bản đâu?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng hỏi.
"Không có tin tức." Giang Hạo lắc đầu.
"Sân nhỏ thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi thăm lần nữa.
"Đã sắp xếp tốt, hạt giống cũng đã gieo, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ba ngày sau liền có thể nở hoa." Giang Hạo trả lời từng cái.
Nghe nói ba ngày sau nở hoa, Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, trong đôi mắt hiện lên một tia hứng thú:
"Trồng hoa gì?"
Nàng dường như vẫn luôn chờ để hỏi vấn đề này.
Giang Hạo cúi đầu, có chút khó khăn nói:
"Hoa giống Thiên Hương Đạo Hoa."
"Tên gì?" Hồng Vũ Diệp như cười mà không cười.
"Minh Nhật Thanh Tuyết." Giang Hạo đáp.
Sau khi nói xong, hắn vốn cho rằng Hồng Vũ Diệp sẽ làm chút gì đó, hoặc là nói chút gì đó.
Nhưng mà lại phát hiện Hồng Vũ Diệp không có mở miệng, chẳng qua là đang châm trà cho mình.
Hắn hoàn toàn không hiểu nàng đang suy nghĩ gì.
Nhưng cũng làm cho Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Ít nhất chính mình còn bình yên đứng ở chỗ này, không bị bay đến trên tường.
Sau khi uống trà, Hồng Vũ Diệp lấy ra một cái hộp nhỏ rồi để lên bàn, lạnh nhạt nói:
"Ta cũng không để ngươi làm việc vô ích, cái này cho ngươi."
Thấy thế, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng sau khi kết thúc chuyện này thì mới có thể nhận được đồ.
Hắn đi lên trước cầm lấy hộp, hắn thuận thế ngồi xuống xem xét.
Lúc mở hộp, một mùi thơm truyền ra.
Là một viên đan dược trắng như tuyết.
Hắn chưa bao giờ thấy qua.
Chỉ đan hương thôi cũng có thể làm cho khí huyết thân thể và linh khí của hắn trở nên sinh động.
Là đan dược dùng để đột phá Nguyên Thần sao? Giang Hạo suy đoán trong lòng.
Vừa rồi ta nói Tả Lam có lẽ đã vượt qua Kim Đan, cho nên liền cho một viên đan dược như này.
Để cho mình tấn thăng rồi đi hạ gục Tả Lam?
Rất có thể.
Không biết đan dược tốt như vậy sẽ có thể bán bao nhiêu tiền đây.
Điều kiện tiên quyết là phải biết được tên của đan dược, hắn nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, mở miệng nói:
"Đây là đan dược gì?"
"Ăn thử một chút đi." Hồng Vũ Diệp vừa uống trà vừa thuận miệng nói.
Lúc này Giang Hạo cầm đan dược, lại có một loại cảm giác lạnh buốt.
Hắn cũng không có lưỡng lự, trực tiếp thả vào trong miệng.
Trong nháy mắt, cảm giác lạnh buốt lan tràn khắp trong miệng hắn, đan dược lập tức tan ra.
Ngay sau đó, khí tức lạnh buốt này chảy xuống theo yết hầu rồi truyền khắp toàn thân.
Cả người hắn dường như rơi vào bên trong lạnh buốt, sau đó cảm giác lạnh buốt này xông lên não của hắn.
Dường như mở ra suy nghĩ của hắn, vô số tia lửa tư duy va chạm nhau trong đầu. Như là Không Minh Tịnh Tâm.
Nghĩ đến đây, thần thông Không Minh Tịnh Tâm chủ động vận chuyển, hơn nữa khí tức lạnh buốt cũng lập tức tuôn ra rồi nhập vào bên trong thần thông Không Minh Tịnh Tâm.
Thần thông hư tổn kéo dài trước kia, có dấu hiệu nghịch chuyển.
Không bao lâu sau, khí tức lạnh buốt này bắt đầu chữa trị thần thông.
Thì ra là dùng đan dược để khôi phục thần thông?
Sau khi hiểu rõ tác dụng của đan dược, Giang Hạo bắt đầu hấp thu toàn lực.
Cố gắng khiến cho thần thông khôi phục một cách hoàn toàn.
Không có Không Minh Tịnh Tâm, tốc độ mạnh lên của hắn sẽ chậm đi rất nhiều.
Không thể lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao.
Chẳng qua là hắn rất tò mò, Hồng Vũ Diệp làm sao biết được thần thông của hắn bị hao tổn vậy?
Bí tịch Vô Danh đã mạnh tới mức này rồi sao?
Như thế, hắn càng phải lĩnh hội Vô Danh Bí Tịch.
Tương lai cũng có thể xem kỹ kẻ địch một cách dễ dàng hơn.
Sau đó, hắn buông lỏng suy nghĩ, bắt đầu chữa thương.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo hấp thu đan dược một cách hoàn toàn, thần thông không chỉ khôi phục, thậm chí còn vượt qua trước đây, có thể nói là nhân họa đắc phúc.
Sau khi ổn định tốt trạng thái, hắn mới chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở mắt đã thấy Hồng Vũ Diệp đang ngồi uống trà ở đối diện, ánh mặt trời chợt chiếu vào.
Ánh sáng chiếu xuống gò má của nàng, gió nhẹ lay động tóc của nàng, khiến cho người ta quên đi hô hấp trong lúc nhất thời.
Màu sắc nhân gian như bụi bặm, trong lòng hắn không khỏi cảm khái, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.
Nhìn ánh nắng phía ngoài, Giang Hạo thoáng có chút kinh ngạc:
"Trời đã sáng rồi sao?"
Hắn thế mà hấp thu dược lực này một đêm?
Kế hoạch ban đầu đã bị làm rối loạn.
"Không phải ngươi rất cẩn thận sao?" Hồng Vũ Diệp đưa ánh mắt về phía Giang Hạo:
"Lần này sao không hỏi gì mà đã ăn đan dược rồi?"
"Tiền bối muốn hại ta, cũng không cần phiền toái như vậy." Giang Hạo nói rõ.
Đối phương muốn hắn ăn đan dược, có từ chối cũng vô dụng.
Thiên Tuyệt Cổ Độc chính là ví dụ.
Không bằng hào phóng một chút, đối phương hài lòng, bản thân mình cũng đỡ chịu tội.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn Giang Hạo, thấy đối phương nói chuyện dễ nghe, cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Tiếp tục đi thăm dò Mật Ngữ Thạch Bản đi." Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, nói khẽ:
"Nếu như vẫn không có tiến triển, ngươi tự biết hậu quả."
"Vãn bối biết." Giang Hạo đứng dậy, nói.
Sau đó pha một bình trà cho Hồng Vũ Diệp.
Nhìn nước trà, Hồng Vũ Diệp liền nói:
"Mua cho ta một chút trà bánh."
Giang Hạo gật đầu, hoàn toàn không dám hỏi muốn trà bánh gì.
Chỉ cần mình không hỏi thì sẽ có thể mua theo ý mình.
Hỏi, tuyệt đối sẽ mua không nổi.
Hắn sẽ tiêu sạch số linh thạch còn sót lại trong nháy mắt mất.
Hồng Vũ Diệp không có khả năng mở miệng nói muốn trà bánh bình thường. Thứ nàng muốn ăn hoặc là không mua được, hoặc là không mua nổi.
"Đêm nay ta muốn đi ra ngoài dạo một vòng." Hồng Vũ Diệp lại nói.
Giang Hạo hiểu rõ, mình cần đi cùng.
Sau khi đáp lời, hắn cáo từ rời khỏi phòng.
Vừa mới khép cửa lại, liền thấy tiểu cô nương hôm qua đang quét dọn hành lang.
Tiểu cô nương giật nảy mình, liền vội cúi đầu nói xin lỗi với Giang Hạo.
Giang Hạo cũng không để ý, mà là dành chút thời gian, ra ngoài mua một chút trà bánh cho Hồng Vũ Diệp rồi đưa qua.
Chẳng qua là một chút bánh ngọt bình thường, nhưng mà lần này hắn đã nếm thử trước, cảm thấy không tệ thì mới mua.
Thứ hai là chọn lựa kiểu dáng, kiểu dáng tốt, mùi vị không tệ, như thế cũng không tính là quá qua loa.
Quả nhiên, Hồng Vũ Diệp không nói thêm gì.
Sau đó, hắn đi đến sân sau, muốn tiếp tục đổ linh dịch cho hạt giống.
Trong sân sau.
Giang Hạo thấy tiểu cô nương trước đó đang tưới nước cho bụi hoa.
Bộ dáng thuần thục, nói rõ nàng thường xuyên làm loại chuyện này.
Thấy có người tiến đến, nàng lập tức hành lễ, phát hiện là Giang Hạo, liền cả gan tò mò nói:
"Khách quan, ngươi đây là trồng hoa cho phu nhân sao? Phu nhân ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ nha?"
Đột nhiên tra hỏi, khiến cho Giang Hạo vừa mới ngồi xuống chảy cả mồ hôi lạnh.
Nhưng hắn vẫn cố ổn định tâm trạng trước, hắn bình tĩnh nhìn về tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi trước mắt.
Không rõ đối phương tại sao lại hỏi như vậy.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ một chuyện.
Mình đã từng thấy đối phương hai lần.
Lần đầu tiên là chạng vạng tối hôm qua.
Đối phương thấy mình tiến vào phòng của Hồng Vũ Diệp.
Lần thứ hai là buổi sáng hôm nay.
Đối phương thấy mình đi ra từ phòng của Hồng Vũ Diệp.
Cho nên hắn đã ở trong phòng của Hồng Vũ Diệp một đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nói không có quan hệ gì thì những người khác cũng sẽ không tin tưởng.
Như thế liền làm cho đối phương sinh ra hiểu lầm.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận