Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 957: Dấu Hiệu Thành Tiên

Chương 957: Dấu Hiệu Thành Tiên
Giang Hạo đứng tại chỗ nhìn thật lâu.
Một số tráng hán xung quanh bắt đầu đi vòng qua hắn.
Người này mặc tơ lụa, không nói một lời lại có khí thế hiên ngang. Dạng người này không phú thì quý, căn bản không phải là người mà đám bách tính phổ thông bọn họ có thể chọc nổi.
Chờ sau khi phòng ốc xung quanh triệt để trở thành phế tích, Giang Hạo mới nhẹ nhàng thở dài. Hắn luôn cảm thấy có thứ gì đã mất đi, không tìm về được.
Lúc này, hắn đi đến bên cạnh một lão hán, khom người thi lễ: "Lão đại gia, có thể thỉnh giáo ngài một chuyện được không?"
Lão hán vốn đang ngồi ăn lương khô, thấy thế thì bị dọa cho đứng lên, bối rối nói: "Công tử đừng có như vậy, lão hán ta không chịu đựng nổi."
"Nên làm." Giang Hạo ôn hòa nói:
"Muốn thỉnh giáo lão đại gia một chuyện, trước đó chỗ này không phải có từng có người ở hay sao?"
Hắn chỉ về phía ngôi nhà.
"Ngươi nói lão đầu và lão thái bà kia sao?" Lão hán nhớ lại một chút.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu:
"Bọn họ cũng dọn đi rồi sao?"
Nếu đã tới đây rồi thì nên gặp lại bọn họ một chút, cũng không phải là muốn hỏi thăm gì cả. Chỉ là tới rồi nên muốn gặp mà thôi.
"Rời đi vào mấy năm trước, dọn đi trong hai ba ngày." Lão hán nói.
Giang Hạo nghe vậy thì rũ mắt.
Hắn nói một câu cảm ơn rồi rời đi.
Hắn một đường đi khỏi Lạc Thành, lúc quay đầu lại, có cảm giác như có một ngày Lạc Thành cũng sẽ biến mất. Vậy quá khứ của mình sẽ còn lại cái gì đây?
Một người sẽ gặp phải rất nhiều chuyện trong một đời, nhưng mà chuyện có thể thì lại rất ít. Một chút tiếc nuối sẽ luôn vờn quanh trong tim.
Thế tục đã như thế, vậy con đường tu luyện thì sao?
Sẽ nhớ kỹ thung lũng của mình, sẽ quay đầu phá vỡ thung lũng, nhưng con đường rõ ràng luôn ở phía trước.
Hiện tại và tương lai mới là thứ đáng để ý nhất, phải hướng về phía trước mới đúng.
Miểu miểu tiên lộ, trường sinh cửu thị, con đường hẳn là ở dưới chân và phía trước. Phía sau là con đường đã đi qua, phía trước là con đường tương lai.
Giang Hạo thở dài, bước về phía trước một bước.
Giờ khắc này, ánh sáng hòa vào người hắn, cả người biến mất tại chỗ.
Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần.
Giang Hạo giống như ngộ ra được gì đó, nhưng lại giống như không ngộ được gì. Nhưng cơ duyên mà Thượng An cho hắn cơ lại buông lỏng vào giờ khắc này, giống như có thể bắn ra bất cứ lúc nào.
Trở lại trong sân, Giang Hạo không có đi Linh Dược Viên mà là ngồi dưới tàng cây quan sát đống quả phía trên. Hắn cảm giác lực lượng trở nên càng thông thấu, tất cả đều nằm trong sự lý giải của hắn.
Mặc dù rất kỳ quái, nhưng mình hình như đã trở nên mạnh hơn một chút. So với trước kia thì càng ngưng thực, càng được củng cố.
"Không biết sau khi trở thành Thần Thụ, phải mất bao lâu mới có thể kết quả." Giang Hạo tự lẩm bẩm.
Vấn đề này đã vây khốn hắn thật lâu.
Nếu như không phải một năm kết quả một lần, liệu Tiểu Li có cảm thấy buồn chán khi chờ đợi cây nở hoa kết trái hay không?
"Ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm thành thục." Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
Giang Hạo liền vội vàng đứng lên.
Lúc giọng nói còn chưa vang lên, hắn đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc. Quay đầu nhìn lại, chính là Hồng Vũ Diệp trong bộ đồ đỏ.
"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo cúi đầu thi lễ gặp mặt.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua đối phương, nói:
"Xúi quẩy trên người ngươi đúng là nặng."
Nghe vậy, Giang Hạo có chút không hiểu.
Bởi vì đối phương không thích, mình gần như không tiếp xúc với thứ gì xúi quẩy cả.
Sau đó hắn nghĩ tới Thượng Quan nhất tộc, nhiều lực lượng nguyền rủa như vậy đúng là xúi quẩy.
"Ngươi vừa mới làm cái gì?" Hồng Vũ Diệp ngồi xuống rồi hỏi.
"Đi Lạc Thành một chuyến." Giang Hạo trả lời.
"Đi làm gì?" Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn hắn.
"Trước đó tìm được Mật Ngữ Thạch Bản ở Lạc Thành, có lẽ đối phương còn ở bên kia, muốn tìm kiếm tin tức Thạch Bản cho tiền bối." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nghe vậy thì gật đầu, lông mày vốn có chút nhăn lại bỗng giãn ra: "Có phát hiện gì?"
"Tạm thời không có." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười.
Sau đó nàng hỏi chuyện tụ hội, nói về chuyện Long quật.
"Long quật sắp mở?"
"Đúng, chắc là trong một hai tháng này."
"Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Không sai biệt lắm."
Chuyện Giang Hạo có thể làm đều đã làm, nhưng mà vẫn chưa thế tiến vào Đăng Tiên, cũng không có cách nào. Hiện nay mặc kệ làm cái gì thì đều rất khó tích lũy đủ một trăm tu vi.
Cho nên, vấn đề bên phía tu vi chỉ có thể như thế.
Mà Sơn Hải Ấn thì có thể tăng lên.
Lần này đi hải ngoại bán một vài thứ trên người ra ngoài sẽ có thể đổi được không ít linh thạch. Chắc chắn là không đủ để niết bàn, nhưng mà vẫn có thể tiêu hóa một chút thần hồn Thánh Chủ. Như này thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, phong ấn trấn áp cũng sẽ càng lợi hại, sẽ có chút ít tác dụng trong lần tiến về Long quật này. Nhất là khi cần Nguyên Thần tiến vào.
Hồng Vũ Diệp không tiếp tục lên tiếng nữa.
Giang Hạo thì an tâm pha trà, dùng chính là lá trà 250.
Đối phương không có mở miệng đòi Cửu Nguyệt Xuân, hắn đương nhiên không có khả năng lấy đống trà kia ra, hiện tại đã không thể mua được nữa.
Nhưng mà Bàn Đào Thụ cần ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm trưởng thành. Phải chờ đợi ròng rã tận chín ngàn năm.
Thật sự có cần thiết phải niết bàn sao?
Dù cho ăn quả có thể trực tiếp thành tiên cũng vô dụng. Chín ngàn năm sau, mình chắc là đã rất mạnh rồii?
Sau khi rót trà cho Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo cũng ngồi xuống rồi rót cho mình một ly. Thật ra hắn vẫn luôn tò mò không biết mình hiện tại có thể giám định Hồng Vũ Diệp hay không, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.
Hắn không dám giám định vào lúc đối phương còn thanh tỉnh.
Cho nên nhất định phải chờ một cơ hội thích hợp, hoặc là nói chờ đối phương nằm ngủ, nhất là trạng thái kêu vài tiếng vẫn không thấy đáp lại.
Lần giám định trước đó đã từ lâu rồi.
Hiện nay hắn Vũ Hóa viên mãn, mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Hồng Vũ Diệp nhấp ngụm trà, thuận miệng hỏi:
"Tông môn các ngươi sắp mở dự tuyển thủ tịch?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Ngươi muốn tham gia?"
"Đúng, vãn bối cũng muốn thử thực lực của mình một chút."
"Thật sao? Vậy ngươi có lòng tin không?"
Nghe vậy, Giang Hạo trầm tư một lát, hơi cẩn thận nói:
"Còn không chắc chắn, gần đây đang muốn điều tra một số sư huynh sư tỷ cùng cảnh giới. Dù sao thì vãn bối cũng mới tấn thăng Kim Đan viên mãn, không nhất định có ưu thế."
"Ha ha." Hồng Vũ Diệp cười khan hai tiếng rồi nói: "Vậy ngươi thật đúng là rất cẩn thận."
Giang Hạo cúi đầu, nói: "Cẩn thận một chút sẽ an toàn hơn."

Hải ngoại.
Thiên Hạ Lâu.
Đào tiên sinh đi vào trong đình, chậm rãi ngồi xuống. Chu Thâm đi tới, nói:
"Đào tiên sinh, Long quật sắp mở rồi. Chúng ta chỉ đứng xa nhìn sao?"
"Đứng xa quan sát." Đào tiên sinh gật đầu.
"Đại Thiên Thần Tông sẽ thành công sao?" Chu Thâm tò mò.
"Khó mà nói được, nhưng mà chắc là sẽ không thiếu người đi vào. Tất cả mọi người đều có lòng tin, chỉ có thể nhìn xem cuối cùng ai sẽ thua." Đào tiên sinh suy tư một lúc rồi nói:
"Nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút, bên trong Long quật có lẽ sẽ xuất hiện một chút biến hóa khác thường."
Chu Thâm không hiểu. Đào tiên sinh cũng không có nhiều lời mà chỉ nói:
"Đưa một phong thư cho Thập Nhị Thiên Vương đi, ta nhớ bọn hắn có khá nhiều tin tức liên quan tới Long tộc, có lẽ sẽ có trợ giúp đối với chúng ta. Ngoài ra, bảo bọn hắn hỏi thăm một chút xem chỗ nào có thể liên hệ được với Thánh Đạo."
"Thập Nhị Thiên Vương không nhất định sẽ phối hợp." Chu Thâm nói với vẻ khó xử.
Đào tiên sinh lấy văn phòng tứ bảo ra, sau một lát thì đưa một phong thư cho Chu Thâm: "Giao phong thư này cho bọn hắn, bọn hắn sẽ đến Thiên Hạ Lâu. Ngươi chỉ cần nói thứ mà chúng ta cần là đủ."
Chu Thâm tiếp nhận phong thư, có chút không dám tin.
Nhưng mà Đào tiên sinh chưa từng trêu đùa hắn. Nói cách khác, Đào tiên sinh nắm giữ tin tức thành tiên của Thiên Vương. Chỉ có tin tức này mới có thể khiến cho Thập Nhị Thiên Vương đồng thời cảm thấy hứng thú.
"Đúng rồi, chuyện liên quan tới Thiên Linh tộc sắp xếp xong xuôi chưa?" Đào tiên sinh đột nhiên hỏi.
"Xong rồi, nếu như cần thì bọn hắn sẽ bán mạng." Chu Thâm trả lời.
"Được, vậy chúng ta chờ đợi là đủ." Đào tiên sinh nhìn ra biển cả vô tận, có chút cảm khái.
Hi vọng lần này không cần trốn nữa.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút thông cảm cho người nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận