Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 233: Hồi Quang Phản Chiếu

Chương 233: Hồi Quang Phản Chiếu
Trong đêm.
Sau khi Giang Hạo xác định xung quanh không có việc gì, liền bắt đầu rút tu vi và khí huyết ra.
Góp nhặt hơn một năm, cuối cùng cũng đầy.
Chỉ cần tất cả thuận lợi, hắn có thể tấn thăng Nguyên Thần trung kỳ.
Tạm thời có thể đè ép Liễu Tinh Thần.
Nhưng mà không thể cân nhắc đối phương theo lẽ thường được, vẫn cần phải cẩn thận.
Đương nhiên, người chân chính cần phải đề phòng chính là Bạch Dạ.
Hai ngày này hắn đã giám định tình huống của bản thân, không chỉ như thế, còn thử vận chuyển các loại sức mạnh một lần.
Không có bất cứ vấn đề gì.
Đáng tiếc, đã bảy tháng rồi Hồng Vũ Diệp không có xuất hiện, nếu không đã được bảo đảm đến cuối cùng rồi.
Sau khi thả lỏng thần tâm, hắn liền bắt đầu tấn thăng toàn lực.
Huyết khí và linh khí điên cuồng phun trào trong thân thể.
Hồng Mông Tâm Kinh được vận chuyển, huyết khí tẩm bổ thân thể, linh khí đi khắp trăm mạch, sau đó tẩm bổ Nguyên Thần.
Lúc đột phá mang theo một chút nhói nhói, nhưng mà đây là hiện tượng bình thường.
Nhẫn nại một lát, Giang Hạo cảm nhận được một cánh cửa lớn bị oanh mở, lực lượng mới bắt đầu ngưng tụ.
Vô cùng mạnh mẽ, tràn ngập sinh cơ.
Sau khi lực lượng bình ổn lại, Giang Hạo cảm giác người nhẹ đi.
"Nguyên Thần trung kỳ lại thuận lợi hơn cả dự đoán."
Hắn cảm thấy Nguyên Thần mạnh mẽ, có thể giúp việc tấn thăng trở nên dễ dàng hơn.
Thường xuyên nhặt bọt khí tinh thần, cộng với có thần thông Nguyên Thần, khiến cho tình huống của hắn vượt xa các Nguyên Thần khác.
Liễu Tinh Thần tấn thăng nhanh, cũng có thể là bởi vì cắn nuốt tàn hồn, vừa vặn tẩm bổ nguyên thần của hắn.
Hơn nữa, hắn chắc là cũng có thần thông trên người.
Nhưng lại không thể giám định cụ thể ra được.
Lượng tri thức của Giang Hạo không quá đủ, không thể nào suy đoán được.
Nếu như có thể lấy được công pháp tu luyện của đệ tử chân truyền Hạo Thiên Tông, có lẽ có thể suy đoán được một ít.
Sau đó, hắn nhắm mắt lại lần nữa, muốn dùng chỉ số tu vi còn lại để củng cố tu vi.
Phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sáng sớm.
Giang Hạo mở thần thông Trọng Hiện ra, sau đó lại mở Tàng Linh ra.
Thay thế lực lượng trước đó.
Chờ khôi phục tu vi, lại ghi chép lại công kích của hộ oản một lần nữa.
Thiên Đao cũng được hắn lấy ra uẩn dưỡng.
Cả ngày hôm nay hắn đều không tới Linh Dược Viên.
Mãi đến chạng vạng tối mới đi một chuyến, để góp nhặt bọt khí.
Thuận tiện kiểm tra tình huống xung quanh một chút.
Sau khi xác định không có vấn đề, hắn mới trở lại sân nhỏ, sau đó mở Thiên Cơ Ẩn Phù ra.
Che đậy thiên cơ lần nữa.
Quả nhiên, lại có người đang âm thầm quan sát.
Nhìn từ ánh mắt, tu vi hẳn là không mạnh.
Ít nhất còn chưa đạt tới Nguyên Thần.
Nhưng vì không đánh rắn động cỏ, hắn cũng không đi nhìn trộm những người này.
Hắn cảm thấy đối phương đều có pháp bảo hộ thể, che giấu khí tức.
Hồi lâu sau, những người này liền dần dần tan biến, chắc là cảm thấy người còn ở đây liền tốt.
Sau khi thông báo cho con thỏ ngày mai tự mình đến Linh Dược Viên, Giang Hạo liền tiến vào trong phòng.
Hắn cẩn thận cảm giác Tử Hoàn của Tiểu Li, sau đó ngồi xếp bằng.
Hắn lúc này còn đang uẩn dưỡng Thiên Đao.
Đêm khuya, cảm giác thấy thời gian đã đến, hắn liền biến mất tại chỗ.
——
Sông Hoàng Sa.
Thôn Ngự Hạ.
Ánh trăng trên trời cao, ánh sáng màu bạc như lụa mỏng chiếu xuống từ trên cao, bao vây thôn trang nhỏ yên tĩnh.
Thỉnh thoảng sẽ truyền ra hai tiếng chó sủa.
Thế nhưng phần nhiều hơn chính là tiếng côn trùng kêu.
Tại chỗ hẻo lánh của thôn, có một khoảng sân nhỏ vẫn sáng đèn.
"A Bà, ta đi ngủ đây, ngày mai ta sẽ ra rông bắt cá cho người và A Công ăn." Trong phòng truyền đến một giọng nói của thiếu nữ.
"Được, nhanh ngủ đi, kẻo ngày mai không dậy nổi." Một giọng nói già nua truyền ra từ trong phòng.
Bên trong yên tĩnh một hồi, giọng nói của thiếu nữ lại vang lên:
"A Bà, người kể chuyện về Hải Thần cho ta nghe đi."
"Được, kể cho ngươi." Bên trong giọng nói mang theo một tia yêu chiều.
Sau một hồi.
Chuyện xưa kết thúc, mà thiếu nữ cũng không nói chuyện nữa, dường như đã ngủ thϊế͙p͙ đi.
Sai đó, ngọn lửa tản đi.
Lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện tại sân nhỏ.
Sự xuất hiện của hắn không làm kinh động đến bất kỳ người nào.
"Chính là chỗ này sao?" Giang Hạo nhìn sân nhỏ yên tĩnh, quay người rời đi.
Hắn cũng không định quấy rầy bọn họ.
Đi ra sân nhỏ, hắn thấy Trình Sầu đang đào cây cách đó không xa.
Mặc dù không rõ là cái gì, nhưng hẵn cũng không quấy rầy.
Qua một khoảng thời gian.
Giang Hạo đi đến ngọn núi phía sau, ngồi khoanh chân dưới tàng cây.
Bởi vì bản thân mang theo nguy hiểm, hắn muốn xác định xem Thiên Cơ Ẩn Phù có khả năng tránh né tất cả mọi người nhìn trộm hay không.
Nếu như thất bại, đại khái sẽ có người phát hiện ra hắn.
Nếu như tốc độ nhanh, người ta có thể chạy tới để ra tay với hắn cũng nên.
Lúc này, hắn đã chuẩn bị chu đáo, nếu có cường địch, có thể giết liền giết.
Nếu như quá mạnh, vậy thì kéo dài thời gian ba lần hô hấp.
Quay về Thiên Âm Tông.
Như thế sẽ không liên lụy đến mấy người Tiểu Li.
Mãi đến sáng sớm, Giang Hạo cũng không phát hiện ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Tạm thời xem như an toàn.
Lúc đi tới thôn, hắn vừa vặn nhìn thấy một vị lão giả đeo giỏ trúc đi ra từ trong nhà Tiểu Li.
Đây là một lão nhân lưng hơi cong, làn da ngăm đen, trên mặt đầy nếp nhăn.
Nhìn qua hắn, lông mày của Giang Hạo cau lại.
Sau đó, hắn đi tới.
Tiếng bước chân rõ ràng đã thu hút sự chú ý của lão giả.
"Thiếu, thiếu hiệp là muốn hỏi đường sao?" Lão giả có chút lo lắng hỏi.
Giang Hạo lắc đầu nói khẽ:
"Đi ngang qua nơi này, muốn dạo chơi bốn phía, lão nhân gia định đi làm gì thế?"
"Đào một chút măng." Lão giả đáp.
"Cùng đi đi, ta cũng muốn mở mang một chút kiến thức." Giang Hạo ôn hòa nói.
Thấy đối phương khí độ bất phàm, ăn nói có lễ độ, lão giả biết nếu như đối phương có ác thì hắn sẽ không thể trốn thoát được.
"Được."
Sau đó hai người đi lên núi.
"Thân thể lão nhân gia hẳn là không khỏe đúng không? Tại sao lại lên núi đào măng vậy? Người trong nhà đâu?" Trên đường đi, Giang Hạo hỏi.
Lão giả cười khan một tiếng, nói:
"Ốm đau hơn nửa tháng, cháu gái trong nhà cứ luôn nói măng tôi chọn ăn rất ngon. Hôm nay cảm thấy thân thể đã tốt hơn nhiều, cũng có thể xuống giường đi bộ, cho nên liền nhân cơ hội này lên núi tìm một chút."
"Lão nhân gia đúng là rất thương yêu cháu gái của mình." Giang Hạo phụ họa.
"Nó có hơi nghịch ngợm một chút, nhưng mà lại rất khôn khéo, là cháu gái bảo bối của chúng ta." Trọng giọng nói của lão giả mang theo một chút yêu chiều.
"Con cái của lão nhân gia đâu?" Giang Hạo lại hỏi.
Nói đến chuyện này, lão giả bất đắc dĩ lắc đầu:
"Ai biết được? Có lẽ không muốn quan tâm đến chúng ta, cũng có thể đã chết ở bên ngoài rồi."
Giang Hạo nghe xong, cảm thấy lão giả nói thì nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại vọng con mình còn sống.
"Cái này không tệ." Lão giả đứng ở cạnh một cây măng, định đào nó.
"Để ta làm cho, trước giờ chưa từng làm loại chuyện này, vẫn luôn muốn thử một chút." Giang Hạo tiếp nhận công cụ, vừa cười vừa nói.
"Vậy thì đành làm phiền thiếu hiệp." Lão giả có chút xấu hổ.
"Lão nhân gia cảm thấy mình sống hơn nửa đời người rồi, còn có tiếc nuối gì không?" Giang Hạo vừa đào đất vừa hỏi.
"Đương nhiên là có." Lão giả cười nói:
"Nào có chuyện người sống lại không có tiếc nuối chứ? Ta cảm thấy trong hơn nửa đời người, không phải là sống trong hối hận thì chính là sống ở trong tiếc nuối."
"Khổ cả một đời sao?" Giang Hạo nhìn bàn tay đầy vết chai của lão giả.
Nghe vậy, lão giả vừa cười vừa nói:
"Nào có cái gì mà khổ hay không, người già đều sống như thế cả. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ tò mò không biết người già bên trong thành sẽ sống một cuộc sống như thế nào. Ngươi nói xem, bọn hắn sẽ dùng cuốc gì để làm ruộng đây?"
"Vàng?" Giang Hạo hỏi.
"Ha ha." Lão giả cười lớn, sau đó nói:
"Đại lão gia không làm ruộng."
Giang Hạo mỉm cười, sau đó đào măng lên.
"Lại đào thêm một cái, để dành cho cháu gái ta ăn sau này." Lão giả nói.
Giang Hạo cầm giỏ trúc qua rồi đeo lên, nói:
"Lại đào thêm hai cái đi, ta có không ít thời gian."
Nhìn sinh mệnh của lão giả dường như đang bùng cháy tại thời khắc cuối cùng, hắn thở dài.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận