Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 101: Than Mat 2

Chuong 101: Than Mat 2Chuong 101: Than Mat 2
"Có hình dáng như, như thế này à." Tô lão phụ chưa từng nhìn thấy loại thuốc nào kỳ lạ như thế: "Chắc là tốn không ít bạc nhỉ?"
"Gặp được một vị lang trung tốt, người đó bán rẻ lại cho con." Tô Tiểu Tiểu nói xong, đưa một chiếc túi tiền cho ông ấy: "Mấy ngày gần đây buôn bán kiếm được chút tiền, chỗ tiền này phụ thân cầm trước đi."
Tô lão phụ từ chối: "Ta không cần, con cầm lấy để tiêu đi!"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Trong tay con còn có, Nhị Cẩu kia cũng đã cho rồi. Tuy rằng không nhiều, nhưng chỉ cân chúng ta cố gắng làm ăn buôn bán thì sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt."
Cổ họng của Tô lão phụ lại lân nữa trướng đau.
Ông ấy cầm tay nữ nhi, dùng ý chí cực lớn dằn sự xúc động đến muốn rơi lệ xuống, nghẹn ngào nói: "Con yên tâm... Ta cũng sẽ học trồng trọt thật tốt..."
Lý gia.
Tiền Thị đang bưng bát cơm không hiểu sao lại rét run câm cập——
Tô Tiểu Tiểu tạm thời sẽ chưa châm cứu cho Tô lão phụ, vẫn chưa đến lúc.
Nàng quay trở vê phòng lấy danh sách mà Thẩm Xuyên đưa cho nàng ra, định xem xem rốt cuộc là đặt bao nhiêu cái để dễ quyết định xem đêm nay rốt cuộc phải chuẩn bị bao nhiêu bột mì.
Nhưng khi nàng nhìn thấy giấy trắng mực đen ở trong tay, khuôn mặt lập tức cứng ngắc.
Nàng không biết đọc chữ!
Nói chính xác hơn là không biết đọc văn tự của triều đại này!
Hơn nữa, văn tự cổ là viết theo chiều xuôi thẳng xuống, từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, không có dấu chấm câu, đoán cũng không hề dễ đoán!
cẩu thả quái
Sớm biết thế này thì nên để cho Thẩm Xuyên đọc cho xongl
Tô Béo Nha hậm hực kéo tóc!
Ngay khi nội tâm nàng đang phát điên phát rồ lên thì mới vừa quay đầu lại nhìn thấy Vệ Đình ngồi nhàn nhã phơi nắng chiều ở ngoài cửa.
Con ngươi của Tô Tiểu Tiểu phát sáng, sải bước đi sang đó: "Vệ Đình, ngươi biết chữ không?”
Vệ Đình ngồi trên ghế, nghe vậy nhàn nhạt ngước mắt lên. Ánh chiều tà rơi vào trong đôi mắt điềm tĩnh sâu sắc của hắn, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt như ngọc lưu ly.
Tô Tiểu Tiểu nuốt một ngụm nước miếng.
Xong rồi, tật xấu mê trai của cơ thể này lại tái phát rồi.
Nàng vội quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Hỏi ngươi đấy."
Vệ Đình nhìn cái gáy của nàng, không mặn không nhạt nói: "Biết."
"Thật sao?" Tô Tiểu Tiểu quay mặt lại, con ngươi trong suốt nhìn hắn: "Vậy ngươi giúp ta đọc chữ ở trên đây đi!"
"Ngươi không biết chữ?" Vệ Đình rất bất ngờ.
Người biết y thuật dù ít dù nhiêu cũng biết một ít chữ, ngoại trừ một số lang trung chân đất chỉ biết vài phương thuốc dân gian, nhưng rất dễ nhận thấy y thuật của nàng lợi hại hơn rất nhiều so với lang trung chân đất.
"Nông dân không biết chữ có gì mà kỳ lạ? Ngươi có đọc hay không?" Tô Tiểu Tiểu phất phát tờ danh sách trong tay.
Vệ Đình cười như không cười hỏi: "Đây là thái độ xin sự giúp đỡ từ người khác của ngươi sao?"
Tô Tiểu Tiểu nghiến chặt răng.
Vệ Đình dựa lưng vào ghế, nhại lại một cách giau cợt nói: "Xem ra ngươi cũng không muốn ta đọc, thôi vậy.'
Tô Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt nhìn hắn, hít sâu, khẽ mỉm cười: "Tướng công, chàng làm cả ngày việc ngoài ruộng vất vả rồi. khát nước không? đói bụng không? ta rót chén nước giúp chàng nhat”
Nàng nhanh nhẹn rót một tách trà.
"Hơi lạnh." Vệ Đình nói.
"Chờ chút!" Tô Tiểu Tiểu vào nhà đổi một chén nước nóng.
"Nhạt nhẽo." Vệ Đình lại nói.
"Vâng!" Tô Tiểu Tiểu lại bưng đi để thêm chút lá trà.
Hoàn cảnh gia đình khó khăn, uống trà là trân trà, thô ráp mà vị cũng chát.
Vệ Đình uống một ngụm thì không muốn uống nữa.
“Tướng công, chàng có mệt không? Ta giúp chàng bóp vail"
Bạn cần đăng nhập để bình luận