Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 724: Thức Tỉnh Thiên Phú 2

Chương 724: Thức Tỉnh Thiên Phú 2Chương 724: Thức Tỉnh Thiên Phú 2
Phúc công công hỏi: "Đêm nay bệ hạ muốn đi trong cung vị nương nương nào?"
Lúc trước Cảnh Tuyên Đế bực bội nhất, đều thích đi trong cung Nhàn phi.
Nhàn phi là một đóa hoa mạo mỹ giải ngữ, thật sâu hiểu được giải quyết u sầu của Cảnh Tuyên Đế như thế nào.
Nhưng mà đêm nay, Cảnh Tuyên Đế trâm ngâm một lát nói: "Đi Khôn Ninh Cung xem Hoàng Hậu.'
Phúc công công: Ngài xác định là đi xem Hoàng Hậu? Không phải đi ăn điểm tâm của công chúa Tĩnh Ninh?
Đảo mắt tiến vào hạ tuần tháng tư, ngày Tô Thừa và Tần Giang tỷ thí cũng dần dan tới gần.
Tần Thương Lan và lão hau gia nắm chặt tất cả cơ hội huấn luyện Tô Thừa, chênh lệch một tháng thời gian ngắn lại 20 năm tài bồi, nghe thì là thiên phương dạ đàm.
Nhưng thiên phú của Tô Thừa thực sự khiến hai người ghé mắt.
Từ lúc bắt đầu, một chiêu cũng đánh không lại, cho tới bây giờ, đã có thể ở trong tay Tần Thương Lan tiếp được mười chiêu.
Tuy nói, cũng dùng thành phần mánh lới ở bên trong, nhưng chính cái gọi là binh bất yếm trá, tiếp được chính là tiếp được.
Bởi vì biểu hiện càng ngày càng xuất sắc,'Tiền công" của Tô Thừa cũng từ một ngày mười lượng lên tới một ngày hai mươi lượng, cao nhất một ngày kiếm năm mươi lượng.
Tô Thừa rất vừa lòng.
ông cảm thấy lại đánh như vậy một hai năm, có lẽ ông có thể mua một tòa tòa nhà cho khuê nữ ở kinh thành.
"Ngươi có cảm thấy Thừa Nhi khôi phục quá nhanh hay không?"
Lão hầu gia nhìn chằm chằm Tô Thừa luyện tập bắn tên ở trên đồng cỏ hỏi.
Tần Thương Lan bên cạnh hỏi ngược lại: "Nhanh sao?"
Lão hầu gia suy nghĩ, nói: "Nhanh hơn ngươi và ta lúc tuổi trẻ."
Tần Thương Lan có chung vinh dự nói: "Đúng vậy! Hổ phụ vô khuyển tử! Cũng không nhìn xem là nhi tử của ail"
Vẻ mặt của lão hầu gia phức tạp liếc ông ấy một cái: "Tưởng tượng đến mầm tốt như vậy, trì hoãn sống ở nông thôn ba mươi năm, ta đặc biệt muốn giết ngươi."
Nhắc tới cái này nháy mắt Tan Thương Lan không có tự tin.
Ông ấy hậm hực ho khan một tiếng: "Được rồi, cùng lắm thì ngày sau ngươi thay ta dạy nó nhiêu hơn, nó còn trẻ, đúng là lúc kham đương đại nhậm."
Lão hầu gia cổ quái hỏi: "Vì sao nhi tử của ngươi phải ta tới dạy?"
Ánh mắt Tần Thương Lan chợt lóe, nghiêm mặt nói: "Ngươi... Ngươi không phải dạy đến rất hăng say sao? Lại nói xuống tay không nặng như ta, ta sợ ta đánh nó hỏng rồi."
Lão hầu gia lạnh lùng hừ: "Thiếu chút nữa cho rằng ngươi đang nói di ngôn."
Tô Thừa bên này tiến triển thuận lợi, đã có thể ở tỷ thí trước hai vãn, Tô Nhị Cẩu xảy ra chuyện.
Không thấy cậu!
Hôm nay Tô Kỳ, Tô Ngọc kết thúc chương trình học, đi lớp học Tô Nhị Cẩu tìm cậu cùng về nhà.
Việc học của hai người bọn họ nặng nề hơn Tô Nhị Cẩu, tan học muộn non nửa canh giờ.
Bình thường Tô Nhị Cẩu sẽ ở trong phòng học làm bài tập, chờ hai người bọn họ.
Nhưng hôm nay hai người bọn họ đi phòng học, ngoài ý muốn không có ai.
"Có phải đi nhà xí hay không?" Tô Ngọc hỏi.
"Vậy đợi đi." Tô Kỳ nói.
Đợi non nửa khắc, không thấy Tô Nhị Cẩu lại đây, Tô Kỳ đi nhà xí tìm người, Tô Ngọc tiếp tục ở cửa phòng học chờ, để ngừa Tô Nhị Cẩu trở về, lại bỏ lỡ hai người bọn họ.
Nhưng Tô Kỳ tìm khắp tất cả nhà xí Quốc Tử Giám, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tô Nhị Cẩu.
"Nhị ca." Tô Ngọc hỏi: "Nhị cẩu đâu?"
"Không tìm được." Tô Kỳ lắc đầu.
Tô Ngọc cổ quái nói: "Không nên, Nhị Cau rât nghe lời, hắn sẽ không không đợi chúng ta."
Bọn họ cùng nhau học gân một tháng, Tô Nhị Cau cũng không chạy loạn, ngẫu nhiên không thấy được cũng nhất định là đi nhà xí, chờ một lát Tô Nhị Cẩu có thể trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận