Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1888: Mặt Sưng Lên Cả Rồi 1

Chương 1888: Mặt Sưng Lên Cả Rồi 1Chương 1888: Mặt Sưng Lên Cả Rồi 1
Cho dù không thể thành thánh, nhưng làm trưởng lão cũng rất có uy tín, cũng có thể nắm giữ một phần quyền lực của thánh điện, đặt nền móng cho việc gia tộc sau này tham gia thánh tuyển.
Người duy nhất không được chọn dĩ nhiên là Trình Thanh Tuyết.
Nàng bị thánh điểu tát một cái, bị coi là người đã xúc phạm đến thần linh, không bao giờ được phép bước vào Thánh điện nữa.
Tô Tiểu Tiểu không vội đi.
Nàng vẫn lưu ý động tĩnh của ghế hoàng tộc đối diện.
Cuối cùng, bức màn được mở ra, và nam tử trẻ tuổi ăn mặc sang trọng bước ra.
Theo sau anh ta là một số thị thần.
Mà ở trong những nội thị này, có một người dung mạo khí độ xuất chúng, tao nhã thậm chí muốn lấn át vị nam tử hoa phục kia.
Tô Huyên thản nhiên nói: "Tam hoàng tử, hậu duệ trực hệ của hoàng hậu, chính là Tấn thái giám, thái giám tín cẩn nhất của Nam Cương vương."
"Thái giám." Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm, người tốt như vậy lại trở thành thái giám, đáng tiếc.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Hướng Huệ An công chúa cầu hôn vị vương tử nào?”
Tô Huyên nói: "Đây chính là tam hoàng tử."
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên hỏi: "Nhìn qua cũng hơn hai mươi, vẫn chưa thành thân sao?"
Tô Huyên đáp: "Từng có một đời vương phi, chết bất đắc dĩ"
Đột tử?
Nói như vậy là chết đột ngột.
Tướng do tâm sinh ra, lời này ở một mức độ nào đó là có đạo lý nhất định.
Vừa nhìn vị tam hoàng tử này đã biết không phải là người tốt.
Quả nhiên, lời nói kế tiếp của Tô Huyên nghiệm chứng suy đoán của Tô Tiểu Tiểu.
"Hắn thích tra tấn những người trong nhà."
Hắn có sở thích như vậy, may mắn thay, Huệ An công chúa đã thoát khỏi cuộc hôn nhân, nếu không thì không biết nàng ấy sẽ phải chịu đựng loại tra tấn vô nhân đạo nào nếu kết hôn với một kẻ biến thái như vậy.
Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn Huệ An công chúa đang ngồi trên ghế.
Nàng tựa như một con thỏ trắng nhỏ ngây thơ, có vẻ đẹp tinh khiết nhất trên đời.
Nàng không nên trở thành công cụ Cảnh Tuyên Đế dùng để củng cố quyên thế. Huệ An công chúa phát hiện Tô Tiểu Tiểu đang nhìn mình, nàng buông bánh gạo xuống hỏi: "Tiểu người hầu, chúng ta phải đi sao?"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Đúng vậy, phải đi rồi."
"Ồ, vậy ta không ăn nữa." Huệ An công chúa va tay đứng lên, nói với Lâu trưởng lão: "Bánh gạo của ngươi ngon lắm, lần sau cho ít đường đi."
Thân thể của Lâu trưởng lão run ray.
Còn có lần sau sao?...
Bên ngoài Thánh Điện.
Trình Liên và Tạ Vân Hạc ngồi trên xe ngựa nhà mình chờ đợi kết quả.
Trên mặt hai người ung dung bình tĩnh nhưng nội tâm dày vò vô cùng.
Trước mặt mọi người bị mất hết mặt mũi, bên trong cũng mất hết mặt mũi, sở dĩ không lập tức hồi phủ, chính là vì chờ Trình Thanh Tuyết trở thành thánh nữ phong quang di ra, rửa sạch sỉ nhục trước đây.
"Sao lâu thế?" Trình Liên kéo rèm ra, nhìn vào trong.
Người đánh xe đi hỏi thăm rồi quay lại báo cáo: "Nghe nói có chuyện gì đó không ổn."
"Ai đã xảy ra sự cố?" Trình Liên hỏi.
Phu xe đáp: "Cô Doãn gia, cô ấy đột nhiên ngất xỉu."
Trình Liên nói: "Doãn Tiểu Điệp là đầu tiên tham gia, giờ nàng té xỉu, không phải đến phiên Thanh Tuyết rồi sao?"
Nàng cười nói với Tạ Vân Hạc,'Xem ra ngay cả thiên thần cũng đang giúp chúng ta, vị trí thánh nữ của Thanh Tuyết đã tới tay."
Có hai vị thánh cùng một thế hệ thì vinh quang biết bao?
Những lão già cứng đầu trong tộc chắc khó nói được điều gì.
Trình Tang có một gia chủ đã bị tước đoạt quyền lợi từ lâu, một người chú đơn thuần thực sự có thể lật ngược tình thế sao?
Trình Liên vui mừng nở nụ cười.
Lông mày của Tạ Vân Hạc cũng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận