Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1284: Bắt Ca Ca 1

Chương 1284: Bắt Ca Ca 1Chương 1284: Bắt Ca Ca 1
Hai mắt của tiểu quận chúa Tây Tấn chợt lóe sáng: "... Ta không có quên!"
Tô Tiểu Tiểu đi đến.
Tiểu quận chúa Tây Tấn vội vẫy tay với nàng, thật sự rất giống một con chim nhỏ đang vẫy cánh: "Tần Tô! Tần Tô!"
"Tiểu quận chúa, Mạc hộ vệ." Tô Tiểu Tiểu khách sáo chào hỏi.
"Mạc Tà.' Mạc Tà nói.
Tiểu quận chúa Tây Tấn ghé sát vào Tô Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: "Mạc Tà rất hiếm khi để người khác gọi thẳng tên của hắn."
Tô Tiểu Tiểu biểu hiện đúng mức ra hai phần vinh hạnh, nàng đưa khúc phổ cho Mạc Tà.
Mạc Tà vô cùng trân quý.
Trong nhà có mấy đứa nhỏ còn đang đợi nàng, nên nàng dự tính trở vê.
Ngũ Hổ đột nhiên bay đi.
Tây Tấn tiểu quận chúa ngẩn ra: "Ngũ hổ! Ngươi đi đâu vậy?"
Một lát sau, Ngũ Hổ bất chấp nguy hiểm, cánh nhỏ vỗ như muốn bốc khói, ngậm một cái chuông đã rỉ sắt bay đến.
Không có sức lực, không có sức lực, không thể động đậy!
Tuy chiếc chuông nhỏ nhưng đối với một con vẹt nhỏ thì chính là chướng ngại lớn.
Ngũ Hổ còn chưa kịp nhét chuông nhỏ vào tay của Tô Tiểu Tiểu đã rơi xuống dưới cỏ.
"Ngũ Hổi"
Tiểu quận chúa Tây Tấn rất đau lòng, vội vàng chạy theo vài bước bắt nó lại.
Cô bé nhìn chuông nhỏ trên mặt đất, nói với Ngũ Hổ: "Ngươi lấy chuông nhỏ này làm gì? Chuông nhỏ không thể động! Nếu bị phát hiện, ngươi sẽ chết rất thảm."
Tô Tiểu Tiểu để ý chuông nhỏ mà Ngũ Hổ định đưa cho mình.
Nó rất giống chuông nhỏ của Vệ Lục Lang, nhưng nó không bị rỉ sét, còn có tiếng vang nữa.
Thật ra Vệ Đình cũng có một cái, sau khi các ca ca chết trận, thấy vật nhớ người nên đã mang chuông nhỏ đến đây.
Tô Tiểu Tiểu nhặt chuông lên hỏi: "Tiểu quận chúa, ngươi biết chuông này sao?"
Tiểu quận chúa Tây Tấn nói: "Biết, nó là..."
Cô bé chưa nói xong đã có một nhát kiếm lạnh thấu xương thẳng tới mặt nàng.
Tô Tiểu Tiểu nghiêng người tránh trong gang tấc. Nhưng không đợi nàng thở thì một nhát kiếm nữa lại chém tới.
Lần này còn mạnh hơn.
Tô Tiểu Tiểu hiểu người kia không muốn làm tổn thương tiểu quận chúa Tây Tấn, vừa nãy nàng gần tiểu quận chúa nên người đó mới kiềm chế nội lực. Lần này nàng đứng khá xa nên cảm nhận được rõ áp lực.
Nàng nhanh chóng đeo găng tay bạc, dùng tay chặn lại nhát kiếm.
Kiếm cực kỳ lạnh, xuyên qua lớp găng tay bạc khiến cho xương tay nàng hơi đau nhức.
Đây là lần đầu tiên nàng đeo găng tay bị thương.
Nội lực của người này thật đáng sợ.
Nếu không nhờ thuốc ở găng tay thì nàng sợ là tay đã bị phế.
Cơn đau ở tay trái nhanh chóng trôi qua, cái giá phải trả là mất đi tri giác.
Người kia xuất hiện, tay cầm kiếm, trên mặt có hình xăm.
Ba chiêu này cho dù thể nào bản thân cũng không đỡ được...
Tiểu quận chúa Tây Tấn sốt ruột kêu lớn: "Không được! Không được giết Tần Tô! Nàng là bạn của tai"
Hắn ta đẩy tiểu quận chúa Tây Tấn ra, một nhát kiếm hướng hai tay Tô Tiểu Tiểu chém.
Một giọng uy nghiêm của nữ tử vang lên: "Dừng tay!"
Mạc Tà bay lên trời, rút kiếm ra cản kiếm của hắn ta lại, lúc này mũi kiếm chỉ cách cổ tay của Tô Tiểu Tiểu một tấc.
Công chúa Tây Tấn bước tới, nhìn hai người nói: "Hai người đều dừng lại."
Mạc Tà nhìn hắn ta.
Hắn ta cất kiếm đi, Mạc Tà cũng không động đậy.
"Bướng bỉnh!" Công chúa Tây Tấn thản nhiên nói rồi đi tới trước mặt Tô Tiểu Tiểu: "Trả chuông nhỏ lại cho ta."
Tô Tiểu Tiểu trả chuông nhỏ lại cho công chúa Tây Tấn.
Tiểu quận chúa Tây Tấn vội vàng ôm Ngũ Hổ lại, giải thích cho Tô Tiểu Tiểu: "Là hôm qua ta đưa Ngũ Hổ đi nhìn chuông nhỏ, Ngũ Hổ thích nên hôm nay mang nó ra chơi, rơi xuống mặt đất, Tần Tô giúp nhặt lên thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận