Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 384: Tế Tổ 1

Chương 384: Tế Tổ 1Chương 384: Tế Tổ 1
Khó trách lúc nàng tới thư viện tìm hai người, hai người đều không có ở đó, hóa ra là tới Phủ Thành. ...
Đoàn người Cảnh Dịch đi tới cổng lớn từ đường.
Một nam tử 40 mấy tuổi đã sớm cùng gia đình đợi ở đầy. Trước tiên ông ta đi tới bắt tay với Cảnh Dịch: "Cảnh tiểu hầu gia, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không."
Cảnh Dịch hơi gật đầu, roi bước sang bên nhường đường.
Nam tử nhìn lên, sắc mặt liền thay đổi, lập tức xốc vạt áo uốn gối quỳ xuống: "Hạ quan tham kiến tam -"
Hạng công tử vươn tay ngăn ông ta hành đại lễ: "Ra ngoài gọi ta một tiếng Hạng công tử là được."
Trong lòng nam tử hiểu rõ: "Dạ! Hạng công tử, mời vào trong!"
Hạng công tử và Cảnh Dịch đi theo nam tử vào một tòa đình viện bên cạnh từ đường. Nơi này chủ yếu dùng để trông coi từ đường.
Sau khi mấy người đã ngồi xuống, hạ nhân bắt đầu dâng trà.
Hạng công tử hỏi: "Từ lần từ biệt ở kinh thành cũng đã nửa năm, không biết sức khỏe hầu gia có tốt không?"
Nam tử thở dài: "Cũng còn tốt, chỉ có lúc gần tới ngày giỗ cô cô là phụ thân lại mất ngủ."
Hạng công tử cũng thở dài một tiếng, nói: "Hầu gia vẫn chưa buông bỏ được sao?"
Nam tử bất đắc dĩ lắc đầu: "Phụ thân vẫn luôn canh cánh chuyện năm đó trong lòng, áy náy chính mình không bảo vệ tốt cô cô. Phụ thân thường nói nếu lúc trước không đưa cô cô về quê tế tổ thì tốt rôi, như vậy cũng sẽ không khiến cô cô chết thảm, còn hại cốt nhục của cô cô lưu lạc trong dân gian nhiều năm."
Hai tỷ đệ gánh nước về xong liền đi làm điểm tâm.
Tế phẩm kỳ thực cũng rất đặc biệt, chỉ dùng trái cây và điểm tâm mà thôi.
Quả đào và quả lựu là những loại trái cây có tính dương nhất trong các loại trái cây, có thể dùng để trừ tà đuổi quỷ, bởi vậy cũng không thích hợp để dùng làm tế phẩm.
Tuy không có quá nhiều cấm ky khi làm điểm tâm nhưng chủ yếu là số lẻ.
Trong ngũ hành, số lẻ là dương, số chan là âm. Huyệt mộ vốn âm tính, vì vậy tế phẩm phải mang tính dương thì âm dương mới hòa hợp, mới có thể đảm bảo bình an cho gia trạch đời Sau.
Tô Tiểu Tiểu làm bánh lúa mạch ngọt, bánh củ cải và bánh táo. Tô Nhị Cẩu làm trợ thủ cho nàng. Hai tỷ đệ phối hợp ăn ý, khi quản sự lại đây hỏi xem bao lâu thì có thể xong, Tô Tiểu Tiểu đã đang bê ra bàn. Mùi vị thơm ngon tràn ngập khắp căn phòng.
Vu quản sự nuốt nước miếng.
Ai có thể làm ra tế phẩm có mùi thơm như vậy?
Người bình thường cho rằng tế phẩm không phải cho người ăn, có ý nghĩa là được. Còn nếu bàn tới khẩu vị thì kém điểm tâm bán ngoài thị trường rất nhiều.
Vu quản sự nuốt nước miếng ực ực.
Mẹ ơi, này chỉ sợ là khiến quỷ thèm khóc mất...
Nếu những cái này không phải cần dâng lên cho lão tổ tông trước, thì ông ta đã nếm thử một cái.
Ông ta sờ khóe miệng, xác định không có dấu vết nước miếng còn sót lại mới lấy lại bình tĩnh nói với Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu: "Hai vị vất vả rồi, ta sẽ sắp xếp người tới lấy."
"Vu quản sự." Tô Nhị Cẩu mở miệng gọi ông ta.
Vu quản sự nhẹ hỏi: "Huynh đệ Tô Tiểu có chuyện gì sao?"
Tô Nhị Cau cảm thấy gia đình giàu có này khá thoải mái, lúc giao tiếp cũng vô cùng khách sáo không giống như Thích gia và Vương gia ngày trước, lỗ mũi sắp ngước tận lên trời.
Tô Nhị Cẩu nói: "Nước suối của các ngươi có bán không? Ta có thể mua hai thùng về không?”
Vu quản sự bị dáng vẻ nghiêm túc của đứa nhỏ chọc cười: "Không bán."
"A..." Tô Nhị Cẩu thất vọng.
"Nhưng." Vu quản sự nhịn cười, nói với Tô Nhị Cẩu: "Nước suối có thể cho người có duyên, huynh đệ Tiểu Tô muốn mang bao nhiêu về thì cứ tùy tiện lấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận