Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1092: Phụ Tử Gặp Nhau 2

Chương 1092: Phụ Tử Gặp Nhau 2Chương 1092: Phụ Tử Gặp Nhau 2
Nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu ra, ông vội vàng hỏi: "Khuê nữ, người thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thương thế nên xử lý đã xử lý, cụ thể dự đoán hiệu quả bệnh tình còn phải quan sát hai ngày.'
Tình huống của hắn ta không giống Tần Thương Lan.
Tần Thương Lan bị thương nặng, bị thương hiểm, nhưng lại được cứu trị hữu hiệu trước tiên, ngăn chặn tất cả ngọn nguồn cảm nhiễm.
Vệ Lục Lang bị thương nhìn như sẽ không trí mạng, nhưng mà cảm nhiễm là thật sự có thể muốn mạng người.
Thuốc nàng có thể sử dụng đều dùng tới.
Hy vọng Vệ Lục Lang có thể nhịn.
"Ta vào xem hắn." Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Tô Thừa nhìn sắc mặt tiều tụy của Tô Tiểu Tiểu, đau lòng nói: "Khuê nữ, con mệt muốn chết rồi đi? Đi nghỉ một lát."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Phụ thân, người cũng đi nghỉ ngơi đi, con chờ nấu thuốc xong sẽ đi ngủ."
"Ta đi nấu!" Tô Thừa nói.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Chén thuốc này hơi phức tạp, đến chính con tự mình nấu, con không có việc gì, vốn dĩ ban ngày cũng ngủ nhiều."
Khuyên Tô Thừa về bên Tần Thương Lan, Tô Tiểu Tiểu cầm dược liệu vào phòng.
Vệ Đình lắng lặng ngồi ở trước giường: "Luc ca ta... Sẽ không có việc gì chứ?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta có nắm chắc thương thế trên thân thể hắn, chỉ là... Ngươi xác định hắn sẽ đồng ý ở lại sao? Hắn hẳn là không muốn cho các ngươi thấy bộ dáng này của hắn đi? Sau khi hắn tỉnh, nếu lại chạy trốn lần nữa làm sao bây giờ?"
Vệ Đình không nói chuyện.
Tô Tiểu Tiểu nói tiếp: "Tốt nhất ngươi đừng giao thủ với hắn, ta mới vừa khâu lại cho hắn, nếu khẽ động miệng vết thương, sẽ tăng lên cảm nhiễm."
"Ta đã biết." Vệ Đình siết chặt nắm tay: "Ta... Sẽ không giao thủ với Lục ca."
Vệ Lục Lang vẫn luôn ngủ đến buổi chiều ngày thứ ba mới tỉnh.
Thành như Tô Tiểu Tiểu nghĩ, hắn ta cũng không nguyện ý lấy cơ thể tàn phá này đối mặt với bất luận kẻ nào.
Hắn ta thừa dịp Vệ Đình đi vệ sinh, trộm ra khỏi phòng. Bởi vì dùng thuóc, khinh công và nội lực của hắn ta tạm thời không thể thi triển, may mà tường Khâm Thiên Giám cũng không cao, không cần khinh công cũng có thể trèo qua.
Hắn đi vào đầu tường, dùng cánh tay trái hoàn hảo leo lên.
Hắn ta mới vừa dò nửa người ra, đã thấy ngoài tường viện, một tiểu đậu đinh cầm lấy một chuỗi đường hồ lô, ngửa đầu nhìn hắn ta.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Tiểu Hổ hỏi.
Ở lúc nhìn thấy tiểu gia hỏa, đáy mắt hắn ta hiện lên một tia hoảng loạn cực mạnh!
Cơ thể của hắn ta run lên, cánh tay buông lỏng, ngã xuống.
Đương nhiên, là ngã về bên Khâm Thiên Giám.
"Tiểu Hổ, đệ đang làm gì?"
Nhị Hổ liếm kẹo hồ lô đi tới.
Tiểu Hổ chỉ tường bên kia: "Có thúc thúc, ngã xuống."
"Thúc thúc nào?" Nhị Hổ nhón chân nhìn.
Độ cao này của cậu bé so với mặt biển, dù kiễng như thế nào cũng không nhìn thấy.
Tiểu Hổ lắc đầu: "Không biết."
Nhị Hổ nói: "Chúng ta đi thôi."
Tiểu Hổ nói: "Không cần, ta muốn nhìn hắn bò ra."
Hai tiểu gia hỏa ở tại chỗ liếm kẹo hồ lô không đi.
Vệ Lục Lang ngã ở trên cỏ, đau cũng không quá đau, chỉ là đầu hơi choáng váng.
Tô Tiểu Tiểu dùng dược cho hắn ta nhất định có thành phần trấn định, kỳ thật chờ thuốc hoàn toàn thay thế, công lực của hắn ta cũng khôi phục.
Nhưng hắn ta cũng không biết, hắn ta còn tưởng là nguyên khí của mình đại thương gây ra.
Mà mọi người đều biết, khôi phục nguyên khí là yêu câu chút thời gian.
Hắn ta không thể ở Khâm Thiên Giám lâu như vậy.
Hai đứa nhỏ canh giữ ở bên ngoài, con đường này là không thể thực hiện được.
Hắn ta lại đổi tường khác.
Lần này đầu tường cao, nhưng bên cạnh có một gốc cây táo, hắn ta có thể từ trên cây táo nhảy xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận