Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1493: Tri Lieu Nhi Ca 3

Chuong 1493: Tri Lieu Nhi Ca 3Chuong 1493: Tri Lieu Nhi Ca 3
Vệ Đình mới mặc kệ hắn ta có thừa nhận hay không, hắn nhận là đủ rồi. Trời biết hắn ngủ dậy một giấc, rất sợ hãi nhị ca dọn đi.
Vệ Đình mỉm cười: "Nhị ca giúp ta trông nom một chút."
Gia Cát Thanh đang muốn đẩy hắn đi ra ngoài, đã thấy Vệ Đình xách theo một cái, hai cái, ba tiểu đoàn tử nãi chít chít tiến vào.
Mỗi một tiểu đoàn tử đôi tay cầm lấy một bình sữa nhỏ, vẻ mặt vô tội, hoàn toàn không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì.
Gia Cát Thanh lạnh lùng nói: "Mang nhi tử của ngươi—"
Chữ đi còn chưa nói xong, Vệ Đình sờ đầu ba đứa nhỏ: "Phải nghe bá bá nói, biết không?”
Dứt lời, hắn vô cùng tiêu sái mà rời đi.
Ba người cầm lấy bình sữa, rột rột mà đi vào bên người Gia Cát Thanh.
Gia Cát Thanh bất đắc dĩ thở dài, hỏi: An cơm sáng chưa?"
Ba người lắc đầu.
Hỗn tiểu tử, làm phụ thân như thế nào?
Gia Cát Thanh nhịn xuống xúc động bắt người nào đó trở ve đánh chết: "Chờ một chút là có ăn."
Người nào đó sốt ruột, xiêm y của Đại Hổ và Nhị Hổ cũng chưa mặc xong, lỏng lẻo, cổ áo cũng cài không đúng.
Gân xanh trên trán Gia Cát Thanh giật thình thịch.
Hắn ta kéo hai tiểu gia hỏa đến trước mặt, sửa sang lại y phục cho bọn họ.
"Bá bá, ngươi vừa mới đang làm hàm sờ?”
Tiểu Hổ nãi chít chít hỏi, xiêm y của cậu bé là Hạnh Nhi mặc, chỉnh tê không xấu.
"Chơi co Gia Cát Thanh nói.
Ba hài tử hắn ta nhận ra rõ ràng: "Ngươi tên Tiểu Hổ có phải hay không?"
Tiểu Hổ gật đầu: "Đúng rồi, ta hệ rìu nhỏ!"
Khẩu âm gì vậy... Gia Cát Thanh hỏi: "Lần trước ngươi nói, ngươi biết chơi cờ?"
Tiểu Hổ ôm bình sữa gật đầu.
Gia Cát Thanh nói: Vay ngươi chơi với ta."
Tiểu Hổ cầm một quân cờ, xoạch đặt ở trên bàn cờ: "Hại”
Rìu nhỏ biết đặt, đặt xuống! Gia Cát Thanh: ...'
Giờ Ty, Mi Cơ lại đây.
Nàng ta vào sân đã nhìn thấy ba đứa nhỏ ngồi xếp hàng ở trên ngạch cửa, cầm lấy bình sữa, òm ọp òm ọp uống sữa.
Cái loại túi nước kỳ quái này là lân đầu tiên nàng ta thấy, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ba tiểu tướng công của nàng ta thật sự quá đáng yêu.
Nàng ta cười tủm tỉm đi qua, nhéo mặt từng đứa mội.
Ba đứa nhỏ đắm chìm trong uống sữa, không động đậy.
Mi Cơ nhéo tay đến nghiện, đi đến cạnh bàn đá, nói với Gia Cát Thanh lại đánh cờ một mình: "Tiên sinh, ngài lên xe ngựa trước đi, ta tới giúp ngài dọn đồ vật."
Đầu ngón tay thon dài của Gia Cát Thanh mới cầm một quân cờ, hắn ta dừng lại, hỏi: "Lên xe ngựa cái gì?”
"Xe ngựa bên ngoài! Chuyển nhài" Mi Cơ nói: "Mỗi lần chỗ ở của tiên sinh bị người phát hiện, đều sẽ lập tức dọn đi, lúc này hẳn là cũng không ngoại lệ đi? Tuy nói người nọ là đệ đệ của tiên sinh, nhưng ta thấy tiên sinh cũng không tình nguyện để ý đến hắn."
Gia Cát Thanh nhìn ba tiểu đoàn tử ngồi ở bậc thang uống sữa.
Hình như tiểu đoàn tử có cảm giác, cũng nhìn lại hắn ta.
Ánh mắt chạm nhau.
Ba đứa nhỏ rột rột mà đi tới, chớp chớp mà nhìn hắn ta.
Mi Cơ nói: "Tiên sinh, lên xe ngựa di
Ba đứa nhỏ nhìn xe ngựa ở cửa, còn tưởng là muốn đi ra ngoài chơi, câm lấy bình sữa hự hự bò lên.
Gia Cát Thanh: ”.......
Bên kia, Tô Tiểu Tiểu ngồi xe ngựa Hòa công công phái tới vào hoàng cung Tây Tấn.
Phong cách chỉnh thể kiến trúc hoàng cung Tây Tấn không khác Đại Chu lắm, chỉ là khí hậu khô ráo, hoa cỏ cỏ cây không dục tú kiêu diễm bằng hoàng cung Đại Chu.
"Vệ phu nhân tới Tây Tấn đã quen chưa?" Hòa công công vừa dẫn đường, vừa cười nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận