Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 379: Tô Gia Vào Kinh 1

Chương 379: Tô Gia Vào Kinh 1Chương 379: Tô Gia Vào Kinh 1
Nhìn xem, đến phép khích tướng cũng dùng rồi.
Vệ Đình còn có thể nói gì?
Sớm biết vậy thà đi bán bánh ngoài đường còn hơn.
Vệ Đình với khuôn mặt anh tuấn tới mức khiến người ta ghen tị đánh xe ngựa rêu rao khắp nơi.
Việc này có tỉ lệ nhận diện cao hơn nhiều so với việc bán bánh bột ngô.
Vì vậy, sau Tây Thi bán bánh, trấn Hạnh Hoa lại có thêm một Chiêu Quân đánh xe ngựa.
Xe ngựa ra khỏi trấn Hạnh Hoa, đi vào con đường lên Phủ Thành. Hai bên đường là ruộng lúa rộng mênh mông vô bờ.
Còn nửa tháng nữa mới tới thời gian gieo trồng nên bây giờ ruộng lúa trước mắt trụi lủi, hoang vu như sa mạc.
Tô Tiểu Tiểu thấy không có gì đẹp, nhưng ba đứa nhỏ lại lần lượt chui đầu ra ngoài cửa sổ xa.
"Nương, mấy cái kia có sờ được không?"
"Là cỏ dại."
"Cái kial"
'Cây bạch dương.
"Cây bạch dương."
"Cây bên cạnh không phải là cây bạch dương, mà là cây long não."
Tiểu Hổ nói nhiều nhất, dọc đường cậu bé không ngừng hỏi.
Đại Hổ, Nhị Hổ lâu lâu cũng hỏi vài câu, Tô Tiểu Tiểu cũng rất kiên nhẫn trả lời.
Vệ Đình hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục làm người đánh xe cho một lớn ba nhỏ.
Mấy đứa nhỏ sáng sớm lúc ra ngoài thì giống như bị tiêm thuốc, nghịch ngợm không thôi mà tới chiều đã không chịu nổi nữa, cả người ủ rũ, người này nối tiếp người kia ngáp.
"Mệt lắm à?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Ba người lắc đầu: "Không ạ."
Giây tiếp theo, đã nghiêng nghiêng ngả ngả ngủ thiếp đi.
Trải qua một ngày lặn lội đường xa, tới lúc hoàng hôn thì bọn họ tới Phủ Thành.
Lần này không ở khách điếm Duyệt Lai nữa.
Tôn chưởng quầy vén màn xe ngựa ra, nói với Tô Tiểu Tiểu ở xe ngựa bên cạnh: "Nơi thờ cúng ở trên núi Bán Nguyệt. Chúng ta đi vê phía Đông thêm bảy tám dặm nữa, gần đó có khách điếm, gần núi Bán Nguyệt hơn."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chỗ đó hình như cách am ni cô của Huệ Giác sư thái không xa?"
Tôn chưởng quầy nói: "Đúng vậy, gân am ni cô hơn khách điếm Duyệt Lai. Lần này ngươi cũng đến gặp Huệ Giác sư thái à?"
"Ừm”" Tô Tiểu Tiểu gật đầu. Đừng nói là do Phù Đại Nương nhờ nàng đem đồ tới, dù có không mang nàng cũng đã đồng ý với Huệ Giác sư thái nếu lại đến Phủ Thành sẽ tới am ni cô ngồi với bà ấy.
"Tối nay đi không?" Tôn chưởng quây hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn sắc trời u ám: "Không được, hôm nay muộn quá rồi, để hôm nào đi, chờ chúng ta giải quyết xong chuyện buôn bán đã."
Tôn chưởng quầy nói: "Cũng được."
Tập trung kinh doanh trước, làm xong rồi ra ngoài du ngoạn cũng được.
Nếu đã mang theo ba đứa nhóc, thì cũng nên đi dạo quanh Phủ Thành một lần.
Để bọn nhỏ ra ngoài trải nghiệm cũng không dễ dàng gì.
Khách điếm mà bọn họ vào ở tên là khách điếm Bán Nguyệt, điều kiện kém hơn khách diem Duyệt Lai một chút. Đây cũng không phải là Tôn chưởng quây muốn tiết kiệm, mà là vì gần đây chỉ có một cái khách điếm này.
Hơn nữa bởi vì các gia tộc lớn cũng muốn thờ cúng tổ tiên nên phòng đã đầy.
"Một, một phòng cũng chẳng còn sao?" Tôn chưởng quầy hỏi.
Chưởng quầy khách điếm ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, rồi lại nhìn vê Tô Tiểu Tiểu bên cạnh, đánh giá trên dưới một phen rồi hỏi: "Ngươi là Tô cô nương?”
"Là ta." Tô Tiểu Tiểu nói: "Ông có quen ta?"
Chưởng quầy khách điếm mỉm cười đầy khách sáo: "Huệ Giác sư thái có nhắc tới ngươi với ta, ngươi... khá dễ nhận ra."
Ông nói thẳng là ta béo dil
Chưởng quầy khách điếm tỏ vẻ ôn hòa nói: "Sư thái bảo ta để lại phòng cho ngươi, tổng cộng có bốn phòng, ngươi xem có đủ hay không?"
Tô Tiểu Tiểu khẽ kêu lên một tiếng: "Hue Giác sư thái biết ta sẽ tới đây?"
Nàng còn chưa đi thăm hỏi bà ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận