Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 450: Len Kinh 2

Chuong 450: Len Kinh 2Chuong 450: Len Kinh 2
Vệ Đình tới bến tàu trước, nam tử áo trắng đội mũ đã chuẩn bị xong một con thuyền có mái hiên.
Uất Trì Tu điều tra tin tức xong đã trở về: "Đại nhân, Tiêu Trọng Hoa hồi kia từ Thanh Châu quan, bên kia cũng có một con đường thủy, được triều đình chuyên dùng để vận chuyển muối, tốc độ nhanh hơn nhiều so với đường thủy thông thường. Chúng ta phải nắm bắt thời gian, ngàn vạn lần không thể để hắn ta về kinh trước một bước."
Nam tử áo trắng đội mũ hỏi: "Vì sao hắn ta không đến ám sát thiếu gia?"
Uất Trì Tu tức giận nói: "Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?"
Nam tử áo trắng đội mũ nói: "Không hỏi ngươi."
Uất Trì Tu: "..."
Đây cũng là điểm khiến Vệ Đình cảm thấy nghi hoặc, từ bỏ việc ám sát hắn, không giống với tính cách của Tiêu Trọng Hoa, thế nhưng không có nghĩa là Tiêu Trọng Hoa nhất định phải dồn hắn vào chỗ chết, nhưng binh phù vẫn còn trong tay hắn.
Tiêu Trọng Hoa vậy mà lại cứ thế rời đi rồi sao?
Đã có chuyện gì xảy ra, khiến cho Tiêu Trọng Hoa thay đổi chiến lược?"
Uất Trì Tu nhìn trái ngó phải: "Đại nhân, ba vị tiểu công tử đâu?”
Vệ Đình đáp: 'Lát nữa sẽ tới thôi.”
Biết được Tô Tiểu Tiểu cũng tới kinh thành khiến cho ba thằng nhãi con vui điên lên được.
Tiểu Hổ trực tiếp nhét tay nải vào trong ngực Vệ Đình, vẫy cánh tay nhỏ bé về phía Vệ Đình: "Bọn con đến rồi!"
"Ai đưa bọn chúng tới đây thế..." Uất Trì Tu ý thức được điều gì đó, hít một hơi thật sâu: "Không phải chứ? Không phải chứ? Ngài thật sự muốn dẫn nha đầu kia lên kinh sao? Ngài thật sự xem nàng là thê tử của ngài thật rồi sao? Hai người cũng đâu phải là phu thê thật! Còn không nhân cơ hội này đá bay nàng! Đừng nói là ngài không rời xa nàng được nhé!"
Vệ Đình vẻ mặt cao lãnh nói: "Là mấy đứa nhỏ không muốn rời xa nàng."
Uất Trì Tu thiếu điều liếc hắn lé con mắt: "Phải không 一"
Lúc này, Lưu Bình đánh xe lừa tiến tới.
Tính tình của con lừa này hôm nay đặc biệt không tốt, vừa tới đã đạp Uất Trì Tu rớt xuống nước.
Uất Trì Tu: Thật là một con lừa đáng ghét
Vệ Đình nhìn chiếc xe trống rỗng, lại nhìn về phía Lưu Bình: "Nàng... Mọi người đâu?"
Lưu Bình nói: "Đại Nha bảo ta nói với ngươi một tiếng, bọn họ đi trước một bước, ngươi tự mình ve đi."
Vệ Đình: 2222"
Uất Trì Tu: "?II"
Nam nhân áo trắng đội mũ: '..."
Sau khi Lưu Bình rời đi, Uất Trì Tu vỗ đùi cười điên cuồng: "Đại nhân! Nha đầu kia đá ngài rồi! Nàng không cần ngài nữa rồi! Còn lừa cả nhi tử của ngài chạy rồi! Tự mình lên kinh thành rồi! Ha ha ha ha ha ha ha — 一"
Bùm!
Uất Trì Tu rớt xuống nước —
Vệ Đình nghiến răng.
TÔ, ĐẠI, NHAI...
Tô Tiểu Tiểu bị Vệ Đình nghiên răng nghiến lợi "nhớ thương”, giờ phút này đã ngồi lên xe ngựa đi về phía kinh thành rồi.
Xe ngựa là do Tô Mạch chuẩn bị, tổng cổng có ba chiếc, vừa rộng rãi vừa thoải mái.
Lão cha Tô cùng Tô Nhị Cẩu, Phù Lang Trung ngồi một chiếc, Tô Tiểu Tiểu cùng ba nhóc con ngồi một chiếc, chiếc còn lại chở chú lừa con tròn tháng tuổi.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, kế hoạch hồi kinh ban đầu của hắn không có nàng.
“Nương! Kia là chạm mặn sao?”
Tiểu Hổ chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Nam nhân, đồ móng heo."
Tiểu Hổ nghiêng đầu: "... Nhưng mà nhìn có vẻ, không ngon lắm nha."
Tô Tiểu Tiểu xuất phát vào thượng tuần tháng hai, trải qua hơn một tháng lặn lội đường xa, lúc đến kinh thành đã là mùa xuân tháng ba.
Trên đường tới đây, bọn họ gặp được không ít thành trì tấp nập giàu có, thế nhưng tới dưới chân thiên tử, bọn họ vẫn nhịn không được mà cảm thán một câu: Tường thành của kinh thành thật cao, thật nguy nga, thật hùng vĩ tráng lệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận