Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 333: Hoa Ly 1

Chuong 333: Hoa Ly 1Chuong 333: Hoa Ly 1
T6 Ngoc Nuong nghen ngao gat dau.
Tô Tiểu Tiểu xoay người, nhìn đám người Lão Tô gia rốt cuộc cũng bước ra từ trong phòng bằng ánh mắt lạnh lùng, nói gan từng chữ: "Đưa đứa bé cho ta."
Tô Đại Lang quát lên: "Tô Đại Nha, ngươi đừng quá đáng! Đây là chuyện của Lão Tô gia bọn ta! Liên quan gì đến ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu thản nhiên kéo kéo tay áo roi cuốn ống tay áo lên: "Ta nói một lần cuối, đưa đứa bé cho ta."
Nha đầu này muốn làm gì?
Định đánh nhau với Lão Tô gia sao?!
"Đừng làm đứa bé bị thương." Tô Ngọc Nương nói nhỏ sau lưng nàng.
"Ừ." Tô Tiểu Tiểu trả lời thờ ơ, tay áo đã xắn lên trên cổ tay, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
Không phải kiểu cổ tay gây gò, mà có chút day đà, như là kem mỡ cao cấp, trong bóng đêm ảm đạm, trắng tới nỗi sáng cả mắt.
Tô Đại Lang nói lạnh lùng: "Tô Đại Nha, đừng tưởng rằng lần trước cho ngươi đi, thì chính là Lão Tô gia bọn ta sợ ngươi! Ngươi mà xen vào việc của người khác nữa, thì đừng trách Lão Tô gia bọn ta không khách khít
"Nói xong chưa?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Đại Lang nghẹn họng, trong lòng bỗng xuất hiện một linh cảm không rõ ràng.
Rõ ràng Tô Đại Nha rất bình tĩnh, nhưng vì sao cậu ta cảm thấy nguy hiểm hơn lần trước nhiêu
Thực tế chứng minh, trực giác của cậu ta đúng.
Tô Tiểu Tiểu không hề nói lời vô ích với cậu ta, trực tiếp bước lên trước một bước dài, túm cổ áo cậu ta, kéo mạnh cậu ta lại!
Tô Đại Lang vốn không kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, bàn chân lảo đảo mấy bước, đến khi cảm nhận được đầu gối đau nhức thì người đã bị Tô Đại Nha ấn nằm trên đất!
"Đại Lang!" Phương thị kêu sợ hãi.
"Đại ca!" Tô Nhị Lang tiến lên trước một bước,
Sắc mặt mọi người đột ngột thay đổi.
Tô Cẩm Nương đứng phía sau mọi người, nhìn thấy một màn này từ xa, tóc gáy trên người dựng hất lên.
Không phải Tô Đại Nha chỉ nói ngoài miệng thôi, mà nàng thật sự dám đánh. Sắc mặt Tô lão gia tử đen như than: "Tô Đại Nhal"
Tô Tiểu Tiểu không hề sợ ông ta, nhìn ông ta bằng ánh mắt lành lạnh một cách vô cùng phách lối: "Muốn ta nhắc lại a? Nhắc lại một lần, ta sẽ đánh gãy một cái xương của cậu tai"
Dứt lời, nàng giơ chân lên, đạp mạnh xuống xương sườn của Tô Đại Lang!
“Dừng tay!"
Tô lão gia tử quát chói tai,'Đứa trẻ sẽ đưa cho ngươi!"
Chân Tô Tiểu Tiểu lệch đi một tấc*, dẫm lên băng ghế nhỏ bên cạnh Tô Đại Lang.
*Một tấc: 10 phân
Băng ghế nhỏ kêu một tiếng ken két rồi vỡ thành từng mảnh gỗi
Mọi người chứng kiến một màn này, trong lòng thực sự sợ hãi, Tô Đại Nha thật sự nghiêm túc, nếu một chân này dẫm lên người Tô Đại Lang... Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Tô Tiểu Tiểu vô cảm nhìn Tô Xán sau lưng Tô lão gia tử: "Ngươi cũng muốn thử?"
Tô Xán run lên một cái, vội vàng bế đứa bé qua.
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy đứa trẻ.
Một tay nàng ôm đứa trẻ mới sinh đang bọc trong tã, một tay kia nắm lấy cổ tay Tô Ngọc Nương, dẫn theo hai mẹ con ra khỏi Lão Tô gia không hề quay đầu lại.
Trong bóng đêm, Úy Trì Tu chứng kiến toàn bộ quá trình liên tục tặc lưỡi: "Chậc chậc chậc, thật ác độc. Đại nhân, lúc trước ngài thực sự tự nguyện ở rể, đóng giả thân phận sao? Sao thần cứ cảm thấy là ngài bị trói lại đem về?"
Con cái nhà này, người này càng đánh giỏi so với người kia, tất cả đều không phải là người bình thường đúng không?
Đương nhiên Vệ Đình sẽ không thừa nhận mình là con rể bị bỏ vào bao bố bắt đến Tiểu Tô gia.
Hắn không có mặt mũi à?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận