Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 406: Huynh Đệ Tương Ngộ 1

Chương 406: Huynh Đệ Tương Ngộ 1Chương 406: Huynh Đệ Tương Ngộ 1
Lúc này nghĩ lại, Tô Ngọc Nương là đuổi ăn mày!
"Đại tỷ sẽ cho chứ?" Tô Nhị Lang hỏi.
Tô Xán hừ nói: "Nàng là người của lão Tô gia, nàng chính là của lão Tô gia! Nàng cho cũng được, không cho cũng phải chol"
"Cho cái gì mà cho?”
Tô Ngọc Nương chậm rãi đi vào.
Tô Xán ngẩn ra.
Hắn ta nhìn Tô Ngọc Nương, lại nhìn phía sau Tô Ngọc Nương, không thấy mang theo dao mổ heo Tô Béo Nha, lo lắng đi lên: "Này, ngươi còn có mặt mũi trở về!"
Tô Ngọc Nương châm chọc cười: "Không phải cha nói rồi sao? Ta là người của lão Tô gia, ta đương nhiên có thể trở về."
Tô Xán không ngờ lời vừa rồi của mình lại bị Tô Ngọc Nương nghe được, thật xấu hổ.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng, ngoài mạnh trong yếu hỏi: "Ngươi không phải ở tiểu Tô gia rất vui vẻ sao? Còn chạy tới đây làm gì?"
Tô Ngọc Nương nói: "Chạy về lấy hộ tịch, ta muốn tự lập môn hộ, cần lão Tô gia ký tên đồng ý, cho phép ta chuyển hộ tịch."
Nàng ấy thẳng thắn bày ra nhược điểm rõ ràng như thế, ngược lại khiến lão Tô gia có chút trở tay không kịp.
Tô Ngọc Nương nói: "Người quang minh chính đại không nói ra bí mật, mọi người đều là thân thích, ta cũng không muốn làm gì xấu đến quá khó coi. Các ngươi muốn bạc, ta có thể cho, đừng quá phận là được, nương cùng tam đệ còn ở trong nhà, coi như là vì bọn họ, ta cũng sẽ không keo kiệt chút vật ngoài thân này. Nhưng mà ta có một điều kiện!"
Tô lão gia tử mở miệng: "Con nói đi."
Tô Ngọc Nương nghiêm mặt nói: "Con muốn biết ba mươi năm trước, khối ngọc bội lão Tô gia chúng ta bán đi cái gì, rốt cuộc là từ đâu tới!"
Tô Xán không chút nghĩ ngợi nói: "Ngọc bội tổ truyền dĩ nhiên là do lão tổ tông để lại!"
"Phải không, gia gia?" Tô Ngọc Nương nhìn về phía Tô lão gia tử.
Sắc mặt Tô lão gia tử trở nên âm u. Dù cho ông ta có cố gắng trấn tĩnh thì Tô Ngọc Nương cũng sẽ chẳng buông tha?
Nàng ấy lập tức nhìn ra chút gợn sóng dưới đáy mắt Tô lão gia tử.
Quả nhiên có gì đó đáng nghi!
Tô Ngọc Nương cười: "Nếu gia gia không chịu nói, bạc này con sẽ không cho. Con có biện pháp khác để điều tra hộ tịch, chẳng qua có chút phiền phức."
Tô lão gia tử trầm giọng nói: "Nhị Lang, ngươi và cha ngươi ra ruộng hái rau đi."
Tô Nhị Lang cũng là người thông minh như lão Tô gia, rõ ràng là phản ứng của gia gia có gì đó không đúng, nhưng hắn ta không nói gì, chỉ yên lặng lấy hai cái rổ kéo Tô Xán đi ra ngoài.
Tô Đại Lang đi đốn củi.
Trong nhà chỉ có mấy nữ quyến nấu cơm dưới bếp.
Nhà chính cũng chỉ còn lại Tô lão gia tử và Tô Ngọc Nương.
Tô lão gia tử trầm giọng nói: "Tô Ngọc Nương, ngươi tra ra được gì rồi?"
Tô Ngọc Nương hỏi ngược lại: "Gia gia cảm thấy con tra ra được gì rôi?"
Tô lão gia tử đập bàn một cái: "Ta đang hỏi ngươi!"
Tô Ngọc Nương nghiêm mặt nói: "Con cũng đang hỏi gia gial"
Đứa cháu gái này trước kia không có làm càn như vậy, ở bên tiểu Tô gia mới mấy ngày mà tính tình đã càng lúc càng giống Tô Đại Nha.
Tô lão gia tử hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng thỏa hiệp với Tô Ngọc Nương: "Khối ngọc bội kia là do thái gia gia ngươi nhặt được, lúc ấy ta cũng ở đó."
Dù đã sớm đoán được nhưng khi nghe chính miệng Tô lão gia tử thừa nhận, Tô Ngọc Nương vẫn cảm thấy châm chọc như cũ.
Nàng ấy hỏi: "Như vậy, xin hỏi gia gia nhặt được ở nơi nào?"
"Trấn trên."
"Vi sao chỉ nhặt có một nửa?"
Tô lão gia tử nghe tới đó, sắc mặt hơi thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận