Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2329: Doan Sung 3

Chuong 2329: Doan Sung 3Chuong 2329: Doan Sung 3
Trường kiếm của Tiêu Thuấn Dương gác trên cổ hắn ta: "Quốc sư là người của ngươi đúng không? Là các ngươi hại phụ hoàng của ta thành như vậy!"
Hắc y nhân không né tránh, mà nhẹ nhàng thở dài: "Chuyện này e là nhị điện hạ hiểu lâm ta rồi, đan dược quốc sư dâng cho bệ hạ không có thuốc tẩy, không biết là ai đã động tay động chân trong đan dược, thế nên mới hại bệ hạ trúng gió."
Tiêu Thuấn Dương lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ tin sao?"
Hắc y nhân nói: "Sao nhị điện hạ không ngẫm lại xem, sau khi bệ hạ đổ bệnh, người được lợi là ai?"
Tiêu Thuấn Dương nhíu mày: "Ngươi muốn nói là thái tử làm? Tại sao hắn ta lại hạ độc thủ với phụ hoàng thân sinh của mình như thế?”
Hắc y nhân hững hờ nói: "Nếu như bệ hạ không trúng gió, hoàng vị đến lượt hắn ta sao?"
Tất nhiên là không tới lượt hắn ta.
Chẳng lẽ thật sự là lão tam?
Vẻ mặt Tiêu Thuấn Dương lạnh lùng: "Ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì! Đừng cho là ta không biết, những thứ được gọi là tiên đan chẳng qua chỉ là thuốc độc uống rượu độc giải khát!"
Hắc y nhân không hề sợ hãi nói: "Nhị điện hạ, ta thành tâm đến để giúp đỡ ngươi đoạt hoàng vị. Ta biết có một số việc ngươi nhất thời khó mà chấp nhận được, ta cũng không ép ngươi. Nếu như một ngày nào đó ngươi nghĩ thông rồi, nhớ đến Vạn Tiên Lâu ở thành bắc tìm ta, cứ nói là bằng hữu của tứ gia, ta cung kính chờ đợi."
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình trở về phủ Hộ Quốc Công.
Tô Tiểu Tiểu đem vải đến cho Trình Tang và Tông Chính Huy.
Trình Tang và Tông Chính Huy không ăn, bảo Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu ăn.
Trưởng bối ban thưởng không thể từ chỗi, Tô Tiểu Tiểu lại ôm vải về.
Bên phía Tô Thừa cũng không nỡ ăn, hỏi con gái đã ăn chưa, Trình Tang và nhạc phụ tương lai của ông ấy có hay không, có chừa lại cho con rể và ba tiểu tôn tôn không.
Tô Nhị Cẩu chỉ ăn hai quả, số vải còn lại chừa cho tỷ tỷ của cậu.
Tô Tiểu Tiểu dở khóc dở cười: "Đừng chừa nữa, đệ ăn đi, để tới ngày mai là hỏng hết."
Nghe thấy nó sẽ hỏng, Tô Nhị Cau mới nhanh chóng ăn hết phần của mình.
Vải ở kinh thành là một vật hiếm lạ, nên mọi người mới như thế.
Tô Tiểu Tiểu quyết định, tìm cơ hội cả nhà cùng đến Nam Cương ở hết mùa hè, ăn một trăm cân! Sau khi Tô Tiểu Tiểu rửa mặt, nằm ngửa duỗi tứ chỉ trên chiếc giường đã được trải chiếu.
Vệ Đình bóp chân cho nàng.
Nàng thoải mái híp mắt lại.
"Vệ Đình, chàng đoán xem ta gặp được ai trong cung?”
"Ai?"
"Lâm quận chúa.
Tô Tiểu Tiểu thảnh thơi đùa nghịch mái tóc của mình "Không ngờ, vận may của Trần Hạo Viễn tốt như vậy, ở quê thoái hôn với Tô Cẩm Nương, lên tỉnh lại được một cái thân hào xem trọng, người ta cho hắn ta bạc để hắn ta vào kinh đi thi, có ý đồ gì đây, còn không phải muốn hắn ta làm rể hiền, hắn ta thì hay rồi, vừa thi đậu đã được quận chúa hoàng tộc cho coi trọng.
"Gương mặt kia của hắn ta, so sánh với chàng, quả thật có thể nói là một khúc gỗ bị sứt mẻ, tại sao lại có nhiều nữ nhân coi trọng hắn ta như vậy chứ?"
Được những lời bộc lộ chân tình của Tiểu Khổng Tước mập tán dương dung mạo, Vệ trạng nguyên vô cùng hưởng thụ, nâng bắp chân trắng muốt mềm mại của nàng lên cắn một cái.
"Vệ Đình!"
Tô Tiểu Tiểu xù lông.
Gần đây tên này càng ngày càng không đứng đắn, chỗ nào trên người nàng cũng cắn được.
Nàng u oán nhìn hắn chằm chằm.
Khuôn mặt tròn nhỏ đáng yêu đỏ bừng, môi son giống như anh đào thượng đẳng.
Trong con ngươi của Vệ Đình bắt lửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận