Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2218: Thuốc Giải, Tuyệt Thế Đại Lão. 1

Chương 2218: Thuốc Giải, Tuyệt Thế Đại Lão. 1Chương 2218: Thuốc Giải, Tuyệt Thế Đại Lão. 1
Vệ Lục Lang hưng phấn đẩy cửa phòng bếp ra, và hai mắt lấp lánh nói: "Phương thuốc của muội thật sự có tác dụng, Tiểu Thất đã khôi phục trí nhớ rồi! Đệ ấy đã nhận ra ta rồi!"
Nếu không phục hồi được trí nhớ, thì quần lót sẽ bị người cởi ra rồi.
Tô Tiểu Tiểu hạ khóe môi nhếch lên: "Tất cả là công lao của lục ca, lục ca đối với ký ức lúc nhỏ của chàng nhớ rõ như thế, vì để tránh chứng mất trí nhớ lại tái phát, thì lục ca phải không ngừng giúp chàng hồi phục ký ức một chút thì mới được."
Vệ Lục Lang tự vỗ vào mình: "Chuyện này muội yên tâm! Tiểu Tiểu, muội có muốn qua đó xem Tiểu Thất có nhớ tới muội không? Để ta coi thuốc là được."
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nhẹ: "Được."
Tô Tiểu Tiểu giao đồ ăn cho Vệ Lục Lang, mà tự mình chỉ mang hai miếng bánh gạo đến phòng Vệ Đình.
Suy cho cùng vì là một người đang bị thương, cho nên hắn cũng chỉ có thể ăn cái này mà thôi.
Khi bước vào phòng, thì Vệ Đình đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt hơi đỏ bừng đã phản bội hắn.
Cái gì gọi là hiện trường cái chết của xã hội khổng lồ, vậy cái này là chính nó rồi.
Tô Tiểu Tiểu dường như cười trời cười đất mà đi tới: "Nghe lục ca nói, chàng đã khôi phục trí nhớ rồi phải không?”
Vệ Đình với vẻ mặt lạnh lùng nói: "Vừa mới khôi phục, còn có chút hỗn loạn."
"Ồ" Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Vậy chàng còn nhớ ta là ai không?"
Nàng là ai?
Câu nói này, là khởi đầu của sự sỉ nhục to lớn này.
Ai có thể ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển ngoài tâm kiểm soát, và cuối cùng thì diễn biến lại thành ra như thế này sao?
Đây không còn là vấn đề hắn có mặt dày hay không nữa, mà là có nên để người ta sống hay không?
Tô Tiểu Tiểu thấy hắn vịt chết có cái miệng ngang bướng, và dường như muốn giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng, thế là liên lập tức trau chuốt những lời tiết lộ của Vệ Lục Lang, mà bắt chước ngôn ngữ cơ thể và phong thái của Tiểu Hổ, sau đó thì nói với giọng điệu quyến rũ:
"Muốn ôm, muốn đại ca hôn, muốn nhị ca hôn, tam ca tứ ca ngũ ca lục, tất cả đều phải hôn!"
"Tiểu Thất có phải là đệ mà các huynh yêu thương nhất không?"
"Tiểu Thất không muốn - cao thêm nữa-" "Tiểu Thất không muốn -cửu (đi) đường-"
Vệ Đình nắm chặt ngón tay, và xấu hổ muốn chết mà nói: "Nương, tử!"
Tô Tiểu Tiểu quay ra cửa và hét lên: "Lục ca chàng ấy không hồi phục trí nhớ chút nào!"
Vệ Lục Lang: "ÀI Ta đến đây!"
Vệ Đình: ”... H"
Phải đi sớm để hái dược liệu, nếu vê muộn thì trời sẽ tối, hơn nữa đường vào ban đêm sẽ khó đi.
Tô Tiểu Tiểu tìm kiếm một lúc lâu, và cuối cùng nhìn thấy được ông lão đang nằm bất động trên mái nhà.
Không phải nhé?
Người đã tắm nắng trên mái nhà được bao lâu rồi?
Không phải người vẫn ở đây luôn phơi nắng cho đến tận bây giờ sao?
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tiền bối, ta muốn vào núi hái dược liệu, người có đi không?”
Ông lão liếc nhìn nàng, mà cất chiếc đèn pin nhỏ rồi đi xuống.
Ông ta liền khoác chiếc túi vải lên lưng, và lấy một chiếc túi vải khác, ngoài ra còn lấy hai chiếc bánh lớn bỏ vào, rồi đi ra ngoài không nói một lời.
Vệ Đình ngủ thiếp đi.
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Lục Lang: "Lục ca, ta đi lấy thuốc đây."
Vệ Lục Lang thấy nàng mang theo thánh nữ, cho nên trong lòng liền yên tâm một chút: "Muội cẩn thận nhé, đừng một mình đi đến nơi nguy hiểm."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Ta sẽ cẩn thận."
Vào núi thì cần phải đi qua bộ lạc.
Mọi người khi nhìn thấy ông lão, thì giống như nhìn thấy ma quả và ôn thần, ngoài ra mọi vốn đang làm việc ở cửa thì liền lập tức trốn vào trong nhà và đóng cửa lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận