Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1389: Đồng Minh Cường Đại 2

Chương 1389: Đồng Minh Cường Đại 2Chương 1389: Đồng Minh Cường Đại 2
Tô Nhị Cẩu nghĩ đến tỷ cậu nói, kế mẫu áo tím có thể một quyền đánh bay một con sói, cậu quyết đoán trốn ở phía sau thân tỷ.
"Đệ vê phòng làm bài tập trước." Tô Tiểu Tiểu nói.
"A, được rồi!"
Tô Nhị Cẩu làm bài tập chưa bao giờ tích cực như thế.
Lòng bàn chân cậu sinh gió rời đi.
Tô Tiểu Tiểu hơi mỉm cười: "Điện hạ, phụ thân ta đã đi rồi."
Hoàng nữ Tây Tấn nói: "Ta là tới tìm ngươi."
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu sửng sốt, nàng chớp mắt, kinh ngạc mà chỉ phòng khách: "Vậy ngươi vừa mới còn..."
Hoàng nữ Tây Tấn hào phóng thừa nhận nói: "A, bắt nạt nàng một chút."
Tô Tiểu Tiểu: Ngài bắt nạt Bạch Hi Hòa làm gì? Đam mê gì không biết?
"Ngươi đi với ta một lát." Hoàng nữ Tây Tấn nói: "Ngồi ở trong phòng cả ngày, làm nhiệm vụ cũng chưa từng mệt như vậy.'
Tô Tiểu Tiểu thầm nói, ngài biết mệt còn... Đây là vì sao?
Hai người bước chậm dọc theo đường nhỏ vòng vo ở dưới hoàng hôn trong phủ, tà dương như máu, phía chân trời màu đỏ như lụa.
Hoàng nữ Tây Tấn nói: "Ta sắp rời khỏi Đại Chu, hôm nay tới tìm ngươi, là vì hai việc. Ngươi thay Mạc Tà rửa sạch oan khuất, ta còn chưa giáp mặt cảm ơn ngươi."
Tô Tiểu Tiểu khách khí nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến."
Hoàng nữ Tây Tấn nhìn phía liễu rủ bên hồ, nói: "Ta người này ân oán phân minh, hòa thân của Đại Chu và Tây Tấn sẽ tiếp tục tiến hành, nhưng đồng minh của ta sẽ chỉ là ngươi và Vệ Đình."
Tô Tiểu Tiểu âm thầm khiếp sợ.
Lời bà ấy nói lộ ra hai ý tứ, đầu tiên, bà ấy nhìn ra bọn họ và Cảnh Tuyên Đế bằng mặt không bằng lòng, tiếp theo, bà ấy là đứng ở bên chính mình và Vệ Đình.
Một Cảnh Tuyên Đế chỗ sáng, một Nam Dương Vương âm thầm, bọn họ quá cần ngoại viện Tây Tấn này.
Tô Tiểu Tiểu chân thành nói: "Cảm ơn điện hạ."
Câu này không phải khách khí, là phát ra từ trong lòng.
Hoàng nữ Tây Tấn hơi gật đầu: "Chuyện của Mạc Tà, chúng ta đã rõ ràng, mặt khác ta còn có một việc muốn nhờ ngươi, đây là yêu cầu cá nhân của ta." Tô Tiểu Tiểu nói: "Điện hạ mời nói."
Hoàng nữ Tây Tấn dừng bước chân lại, xoay người trịnh trọng mà nhìn vê phía nàng: "Ta muốn nhờ ngươi trị liệu một người cho ta."
"Ai?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Hoàng nữ Tây Tấn nói: "ca ca Hinh Nhi."
"Tiểu quận chúa còn có một ca ca?" Tô Tiểu Tiểu tỏ vẻ giao tiếp với Tây Tấn nhiều ngày như vậy, chưa bao giờ nghe người ta nói đến, tiểu quận chúa Tây Tấn cũng chưa từng nói.
Hoàng nữ Tây Tấn nhìn phía tà dương chân trời: "Nó lớn hơn Hinh Nhi một tuổi, từ nhỏ cơ thể yếu ớt, không thể ra cửa, có một lần trộm chạy ra ngoài, trở vê đã ngã bệnh, suýt nữa không thể cứu. Lúc sau nó vẫn luôn bị nhốt ở trong phòng, Hinh Nhi cũng rất ít khi nhìn thấy nó. Ta vốn đã từ bỏ, nhưng ngươi trị bệnh cho Hách Liên Nghiệp, có lẽ y thuật của ngươi thật sự không giống đại phu khác.
"Mấy năm nay chúng ta phong cảnh, nhưng sau người, ta cũng chỉ là một mẫu thân bình thường.
"Ta muốn cứu nhi tử của ta, muốn cho nó sống được càng lâu một chút, chẳng sợ chỉ là một năm, một tháng, một ngày."
Một cái chớp mắt này, Tô Tiểu Tiểu cảm nhận được yếu ớt và mềm mại không người biết trong lòng bà ấy.
Từ góc độ cảm tính, bà ấy không nên trải qua đau đớn mất con.
Từ góc độ lý tính, đồng minh và bằng hữu là không giống nhau, giải quyết nguy cơ chính trị của hoàng nữ Tây Tấn, đạt thành chung nhận thức trên ích lợi, đây là đồng minh.
Nhưng nếu có thể vì ích lợi kết minh, tương lai cũng có thể vì ích lợi mà phản bội.
Bằng hữu lại khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận