Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2649: Cong Chua Gia Lam 2

Chuong 2649: Cong Chua Gia Lam 2Chuong 2649: Cong Chua Gia Lam 2
Khi đó Vệ Tư đang ở trong tình trạng thân trí không được rõ ràng, nàng đang trò chuyện với Tông Chính Huy còn Vệ Tư đã ở bên cạnh liên tục vẽ lại bức tranh này.
Họa công của Vệ Tư chẳng ra sao nhưng so với bức tranh phong cảnh trước mặt vẫn có thể thấy ngọn núi và con đường nhỏ trong tranh chính xác là một phần của bức tranh.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Có phải chàng cũng phát hiện ra điều này nên mới quyết định ghi nhớ toàn bộ những bức tranh của Hạ Hầu Nghi không?”
Vệ Đình gật đầu.
Vệ Tư đi tới nhìn bộ dáng đã gần như tê liệt của nhi tử mình thì mới hỏi: “Vẽ có mấy bức tranh mà đã mệt đến vậy rồi à?”
Tô Tiểu Hiểu kể lại chuyện đã xảy ra, đặc biệt chỉ ra khó khăn trong việc khôi phục lại tám bức tranh.
Vệ Tư là võ tướng nên không hiểu tại sao việc phục hồi tám bức tranh trong giới văn chương lại trở nên chấn động như vậy, cho đến khi nghe Tô Tiểu Tiểu nói thì ông ấy mới hiểu ra. Có lẽ như chính *công đa, ngài đã một tay thách thức tám Tần Thương Lan và đều dành chiến thắng.
*Bố chồng,
Vệ Tư im lặng.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Phụ thân, bức tranh này là do người vẽ, người còn ấn tượng gì không?”
Vệ Tư cẩn thận nhớ lại: "Có lẽ có... nhưng ta không nhớ mình đã nhìn thấy nơi này ở đâu."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Có hai khả năng, người đã từng tới đó hoặc là đã nhìn thấy những bức tranh có liên quan. Con nghiêng về cái thứ nhất nhiêu hơn."
Những đường nét do Vệ Tư vẽ ra càng giống một tấm bản đồ.
Nếu là vẽ lại những bức tranh đã từng nhìn thấy, không phải nàng muốn xem thường công đa mình mà là ông ấy thực sự không có năng lực như vậy.
Vệ Tư nhìn vào bức tranh của mình rồi cảm thấy hơi chán ghét.
Ông ấy lại nhìn sang bức tranh do Vệ Đình vẽ, nét vẽ sống động như thật khiến người ta có cảm giác đang thực sự ở trong đó.
Vệ Tư lẩm bẩm: "Ta đã tới đó rồi à? Là khi nào?"
Tô Tiểu Tiểu chỉ vào góc dưới bên phải bức tranh và nói: "Dưới núi có nước, không lẽ nơi này cũng là ở trên biển?"...
Mặt biển vô tận, sóng biển lăn tăn.
Chiếc thuyền lớn vừa trải qua một trận mưa lớn nhưng đã may mắn vượt qua.
Một thiếu niên có làn da rám nắng và một thiếu nữ mặc y phục tráng đeo mạng che mặt, họ chật vật ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ ở phía xa.
Thiếu nữ áo trắng nói: "Đều là lỗi của ngươi. Ta đã nói đó là hoang đảo rồi nhưng ngươi vẫn một mực muốn đi xem. Giờ thì tốt rồi, thuyên lớn đã đi mất rồi!"
Quả thực đó là lỗi của thiếu niên.
Thiếu niên hắng giọng lẩm bẩm: "Ta cũng không có bảo ngươi đi theo mà."
Thiếu nữ áo trắng nghiêm túc nói: "Lỡ như ngươi xảy ra chuyện gì thì sao? Ta phải giải thích với Tứ ca của ngươi thế nào đây!"
Thiếu niên nói khẽ: "Ngươi nói cho rõ nhé, ta mới là người biết võ công! Ngươi lo cho ta còn hơn tự lo cho chính mình đi! Không chịu ngoan ngoãn làm công chúa mà lại muốn ra biển với tai"
Thiếu nữ áo trắng không chịu thua kém nói: "Ta... ta đây là đang trông chừng ngươi đó!"
Thiếu niên ngoảnh mặt đi và nói: "Ngươi chỉ muốn tìm Tứ ca của ta thôi."
Thiếu nữ dùng chân đạp hắn ta một cái.
Không có chút sức lực gì.
Thiếu niên trẻ nói: "Được rồi được rồi, ta không tranh cãi với ngươi nữa, mau chóng nghĩ cách rời khỏi đây đi."
Thiếu nữ áo trắng hỏi: "Nơi này cách đảo Thiên Sơn còn xa không?”
Tô Ly chèo thuyền: "Sao ta biết được? Ta cũng là lần đầu tiên đến đây mà."
Thiếu nữ áo trắng ra lệnh: "Đi về hướng đông, hướng đông! Ngươi chèo lệch rồi!"
“Ta không có! Đó chính là hướng đồng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận