Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 794: Ket Cuc 2

Chuong 794: Ket Cuc 2Chuong 794: Ket Cuc 2
Tần Yên Nhiên cắn môi nói: "Ta không tin..."
Từ Khánh nói: "Nếu tiểu thư không tin, vậy tiểu thư có thể đi tìm tam điện hạ để chứng minh."
Tần Yên Nhiên cười mỉa mao: "Chứng minh thế nào? Hỏi có phải trong lòng hắn ta có người phụ nữ khác hay không hả?"
Từ Khánh bình tĩnh nói: "Nếu tiểu thư hỏi vậy, dĩ nhiên tam điện hạ sẽ không trả lời. Tuy nhiên, tiểu thư có thể nói cho tam điện hạ một bí mật."
Vẻ mặt Tần Yên Nhiên thay đổi: "Bí mật gì?"
Từ Khánh nói: "Nha đầu kia... Đã thành thân với Vệ Đình ở nông thôn. Tô Thừa cấu kết với Vệ gia, lòng dạ khó lường. Tiểu thư bảo tam điện hạ nhanh bẩm báo chuyện này cho bệ hạ, đề phòng xảy ra chuyện không may!"...
Cảnh gia.
Sau khi Tiêu Trọng Hoa rời khỏi phủ Hộ Quốc Công, hắn ta lập tức đến phủ Uy Vũ hầu thăm Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch đã hạ sốt, miệng vết thương của hắn ta đã hết nhiễm trùng, có điều vẫn cần nghỉ ngơi thêm. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn ta vẫn chưa thể xuống giường.
Tiêu Trọng Hoa rời khỏi Cảnh gia.
Vừa lên xe ngựa, Tần Yên Nhiên thấy người bước xuống từ xe ngựa phía đối diện.
Nàng ta mặc áo choàng, đội mũ, che mặt và dáng người của mình.
“Tam điện hạt"
Nàng ta gọi Tiêu Trọng Hoa.
Tiêu Trọng Hoa dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng ta. Hắn ta hơi bất ngờ: "Tần tiểu thư?”
Hắn ta nhìn đằng sau nàng ta, rồi lại cảnh giác nhìn xung quanh, giọng điệu không thay đổi: "Trễ vậy rồi, Tần tiểu thư đến tìm ta sao?"
Tần Yên Nhiên nói: "Đúng thế. Ta có tin tức quan trọng muốn báo ngay cho tam điện hạ."
"Mời nói." Tiêu Trọng Hoa nói.
Họ cách cửa chính của Cảnh gia khoảng mười bước chân, không xa cũng chẳng gần.
Nàng ta đảo mắt nhìn thủ vệ đằng sau, rồi lại liếc sang gã đánh xe bên cạnh, nói nhỏ: "Ta cũng mới nghe nói... Thật ra Tô Đại Nha... Đã kết hôn với con nhà Vệ gia ở nông thôn."
Ánh mắt Tiêu Trọng Hoa lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Tân Yên Nhiên chân thành nói: "Ta biết, giờ ta không nên nói chuyện này, cứ như ta cố tình chia rẽ hôn nhân của tam điện hạ và Tô Đại Nha... Nhưng ta thê với trời, ta không ích kỷ bịa chuyện. Thật sự ta cũng mới biết tin này... Ta..."
"Tần tiểu thư." Tiêu Trọng Hoa ngắt lời nàng ta. Giọng nói của hắn ta vẫn ấm áp như trước: "Ta không biết ngươi nghe thấy tin này từ đâu, thế nhưng ta có thể khẳng định với ngươi, Tô cô nương không có quan hệ nào với Vệ Đình."
Tần Yên Nhiên há miệng thở dốc: "Tam điện hạ..."
Tiêu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: "Cả năm nay Vệ Đình đều xuống tóc tu hành ở chùa Hộ Quốc Long, có hòa thượng trong chùa làm chứng, hắn chưa từng đến Thanh Châu, càng chưa từng gặp Tô cô nương. Tô cô nương là đại phu của ta, ta có thể làm chứng cho chuyện này!"...
Tần Yên Nhiên thơ thẩn quay về xe ngựa.
Xe ngựa yên lặng chạy vào một ngõ nhỏ.
Từ Khánh xuất hiện từ trong bóng tối.
Hắn ta đi đến cạnh cửa sổ xe ngựa: "Tam điện hạ không tin lời tiểu thư nói đúng không?”
Tần Yên Nhiên đẩy cửa sổ, như mới chịu một cú sốc lớn: "Từ Khánh, rốt cuộc ngươi nói dối, hay tam điện hạ đang bao che nàng?"
Từ Khánh nói: "Có thể ta nói dối, thế nhưng lão gia thì không. Đợi lão gia tỉnh, tiểu thư có thể tự hỏi ông ta."
Tần Yên Nhiên cười khổ: "Sao Tam điện hạ lại muốn bao che cho nàng và Vệ Đình?"
Từ Khánh mỉa mai: 'Không phải Tam điện hạ bao che cho Vệ Đình, mà đơn giản hắn ta đang che chở cho nàng thôi. Ném chuột sợ vỡ đồ, kể cả đây có là cơ hội tốt nhất để kéo Vệ gia xuống ngựa, song để bảo vệ người trong lòng, hắn ta vẫn tình nguyện từ bỏ mọi thứ."
Đánh mất tổ phụ yêu thương mình, mất địa vị đáng tự hào, giờ ngay cả vị hôn phu cũng muốn rời xa nàng ta.
“Ta không cam lòng... Ta không cam lòng”...
Bạn cần đăng nhập để bình luận