Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1763: Gap Ngoai TO Mau 2

Chuong 1763: Gap Ngoai TO Mau 2Chuong 1763: Gap Ngoai TO Mau 2
"Ngươi...' Trình Thanh Tuyết tức giận đến mức uất nghẹn.
"Đi bẩm báo lão gia." Bàng quản sự nói với người hầu bên cạnh.
"Vâng.
Tên người hầu loạng choạng rời đi.
Trình Thanh Tuyết đắc ý nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu và Mị Cơ: "Hai người các ngươi chết chắc rồi, có biết cha ta yêu ta nhất không hả, các ngươi dám làm ta bị thương, cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Hạ nhân nhìn hai chủ tớ bọn họ, cũng đồng loạt lộ ra vẻ đồng tình.
Ở Trình gia, nữ nhi Tạ Vân Hạc coi trong nhất là đại tiểu thư, nhưng được cưng chiều nhất lại là vị nhị tiểu thư này, thật sự là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nhị tiểu thư muốn sao, lão gia tuyệt đối sẽ không bao giờ cho đi hái trăng.
Chỉ xét riêng việc hai người đã làm nhị tiểu thư bị thương, cái nhà này, họ cũng không thể ở lại được nữa.
Trong lúc nói chuyện, Ngũ Hổ đã tới, đáp xuống vai Tô Tiểu Tiểu.
Hôm qua Ngũ Hổ cùng Tô Tiểu theo đến Trình gia, sáng nay mới trở vê báo bình an cho mấy người Vệ Đình một chuyến.
Tô Tiểu Tiểu đút cho nó một viên thức ăn cho chim.
Ngũ Hổ hạnh phúc đến mức bay lên.
Trình Thanh Tuyết lạnh lùng nheo mắt.
Nha đầu này cũng nuôi một con chim?
Tốt, dám giết bồ câu của nàng ta, vậy phải lấy con chim này đền mạng!
Nàng ta lập tức quất một roi vào Ngũ Hổ.
Mị Cơ đá một cước bay chiếc roi của nàng ta ra ngoài.
Ngũ Hổ sợ hãi đến nỗi lông tơ sắp rụng, bay lên.
Trình Thanh Tuyết nói: "Bắt con chim này cho tai"
Mọi người đi bắt chim.
Tất nhiên, Mi Cơ không thể để cho bọn họ bắt được, nàng ta đặt con bồ câu đã gặm hết một nửa lên đám lửa, đi giải cứu Ngũ Hổ.
Ban đầu Tô Tiểu Tiểu cũng không để ý lắm, bắt Ngũ Hổ nào có dễ như vậy, nhưng khi nghe Trình Thanh Tuyết nói thả chim ưng, lông mày nàng đã cau lại.
Trình Thanh Tuyết này, bản lĩnh thì không cao, đạo cụ lại không ít. Nàng ta cầm cung lên, đứng dậy đi tìm Ngũ Hổ.
Thiên viện Trình gia chưa từng gặp cảng gà bay chó sủa như vậy, người hầu bận bắt chim, Mị Cơ bận đánh người, Ngũ Hổ bận né tránh chim ưng đuổi bắt.
Thấy chim ưng sắp nuốt chửng con vẹt nhỏ trong một miếng, vẹt nhỏ khẽ đảo cánh, chuyển hướng bay vào một toà đình viện vắng vẻ.
Chim ưng cũng muốn bay qua.
Trình Thanh Tuyết theo tới thấy thế, lại bất chợt thổi còi gọi chim ưng trở lại.
"Xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói trâm thấp của Tạ Vân Hạc vang lên sau lưng mọi người.
Nhóm người hầu nhao nhao khom mình hành lễ: "Lão gia."
Trình Thanh Tuyết oan ức không gì sánh nổi đi tới, nước mắt giàn giụa chỉ vào Tô Tiểu Tiểu phía đối diện: "Cha! Nàng ta bắt nạt con! Nàng ta giết chim bồ câu của con, còn bảo nha hoàn của nàng ta đánh vào mặt conl"
Tạ Vân Hạc nhìn đôi má sưng vù của nữ nhi, ánh mắt lạnh lẽo.
"Thanh Tuyết!"
"Nương!"
Trình Liên cũng tới.
Bà ta xoa xoa mặt nữ nhi, trong mắt lóe lên một tia xót xa, bà ta quay sang nhìn Tạ Vân Hạc nói: "Lão gia, người đã hiểu rõ võ công của Thanh Tuyết rồi đấy, cao thủ bình thường không thể làm con bé bị thương được, thiếp thấy lai lịch của hai kẻ này rất kỳ quặc, ở lại quý phủ cuối cùng sẽ trở thành mầm tai vạ, không bằng tìm một nơi riêng khác cho họ ở, thu thập đủ chứng cứ rồi giao lại cho quan phủ."
Mi Cơ hu nói: "Thu thập chứng cứ gì chứ? Ta xem các ngươi là đang muốn ngụy tạo chứng cứ thì co
Cho bọn họ ra bên ngoài phủ ở, chẳng phải là chuyển họ sang nơi khác giam lại sao?
Thủ đoạn ghê gớm thật đấy!
"Chal Trình Thanh Tuyết ôm cánh tay Tạ Vân Hạc làm nũng một hồi.
Tạ Vân Hạc liếc nhìn cửa viện đóng chặt trước mặt, hỏi: "Sao các con lại tới đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận