Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1551: Am Ap 1

Chuong 1551: Am Ap 1Chuong 1551: Am Ap 1
Mặt Vệ Thanh bị đầu nhỏ của Vệ Hi Nguyệt chắn hơn phân nửa, Trần thị không thấy rõ bộ dáng của hắn ta, nhưng Trần thị phán đoán ra hắn ta không biết võ công, thậm chí có thể đi đứng không tốt, bằng không không đến mức ngôi xe lăn.
Nhưng trên xe lăn người này ít nhất có mười mấy chỗ ám khí.
Quả nhiên là nhân vật nguy hiểm!
Trần thị rút trường thương ra, bước một bước chân, bay lên, đâm một thương về phía đầu đối phương.
Nàng ấy đã tính tốt, góc độ này là nhất định có thể đâm chết hắn ta, cũng có thể tránh đi ám khí công kích của đối phương ở trình độ lớn nhất.
Nàng ấy muốn chọc một thương nát đầu chó của hắn ta, tuyệt đối không thất thủ!
Vệ Thanh ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần thị, hơi cong khóe môi lên: "Tam đệ muội."
Trần thị: "... !!"
Người này, gương mặt này, giọng nói này ——
Hơi thở Trần thị cứng lại, ngay cả thương đều rơi xuống, ngã sấp tại chỗ!
Vệ Hi Nguyệt mềm mại dựa vào trong lòng phụ thân, từ áo choàng lộ ra nửa đầu nhỏ, nhìn không biết vì sao Trần thị phải quỳ rạp trên mặt đất: "Tam thẩm thẩm."
Trần thị khó khăn từ hố bị mình đập ra ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Hi Nguyệt tuyệt đối không giống bị bắt cóc, lại nhìn về phía Vệ Thanh ôm Vệ Hi Nguyệt, khó có thể tin mà ngây ngốc ở tại chỗ.
Vệ phu nhân ngơ ngẩn mà đi xuống bậc thang, đón gió lạnh gần như thổi ngã bà ấy, bà át đi bước một vào giữa sân, không dám đi về phía trước, làm như sợ tất cả đều là cảnh trong mơ, chính mình đi quá thân cận, sẽ doạ tỉnh mộng.
Bà ấy khó khăn mà tìm được giọng nói của mình: "Thanh Nhi... Là con sao?”
Trên mặt suy yếu mà tái nhợt của Vệ Thanh lộ ra một nụ cười: "La con, nương, con đã trở về."
Một tiếng nương, khiến chóp mũi Vệ phu nhân đau xót, nước mắt nóng bỏng tràn mi mà ra.
Bà ấy xoay người, ngửa đầu, ý đồ ép nước mắt vào trong mắt, nước mắt lại như hạt châu đứt tuyến, theo gương mặt lạnh lẽo của bà ấy rơi từng giọt.
Bà ấy không gào khóc, chỉ là không tiếng động rơi nước mắt, bà ấy vội đi lau, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều.
Vệ Thanh nhìn bà ấy cũng mảnh khảnh quá nhiều, nước mắt kia, mỗi một viên đều như viên sắt nóng bỏng, rơi ở trong lòng hắn ta.
“Nương... Hắn ta nhịn nghẹn ngào trong cổ họng: "Thanh Nhi bất hiếu."
Rốt cuộc Vệ phu nhân không nhịn được nữa, chảy nước mắt đầy mặt, nhào qua ôm hắn ta và Vệ Hi Nguyệt vào trong lòng: "Đã trở lại thì tốt... Đã trở lại thì tốt...'
Vệ Hi Nguyệt bị kẹp ở bên trong không thể động đậy, cô bé chỉ có thể xoay tròn đôi mắt, sửa đúng nói: "Là Hi Nguyệt trông ra phụ thân."
Đêm nay Vệ Thanh nghe được nguyệt ngôn nguyệt ngữ của cô bé lần thứ hai, không khỏi mà coi trọng.
Vệ phu nhân vốn khóc thật to, bị một câu của cô bé làm cho dở khóc dở cười, bà ấy lưu luyến không rời mà buông tay, xoa mặt tái nhợt của nhi tử, quay đầu lại nhìn về phía hố nhỏ trong viện mới vừa tưới nước, nói chuyện Vệ Hi Nguyệt trông y phục của hắn ta ở ngày sinh nhật.
"... Mỗi ngày đều tới tưới nước, buổi sáng tưới, buổi tối tưới, nửa đêm tỉnh cũng tưới."
Vệ Thanh hiểu ra, khó trách mình vừa mới nhìn thấy cô bé, cô bé câm một ấm nước ngồi xổm man mê trên mặt đất, thi ra là tự tưới nước cho "Hắn'.
Vệ Hi Nguyệt ngửa đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt là mau khen ta mau khen ta.
Một tay Vệ Thanh ôm cô bé, một tay nắm lấy gót chân nhỏ lạnh lẽo của cô bé, cúi đầu ôn nhu cười: Hi Nguyệt thật lợi hại.'
Vệ Hi Nguyệt cũng cảm thấy mình thật là lợi hại.
Cô bé cũng không hoài nghi vì sao phụ thân không từ hố ra, nhất định là lúc cô bé đi múc nước, phụ thân đã mọc ra, sau đó phụ thân đi bên ngoài tìm cô bé.
Cô bé vui sướng mà hoàn thành logic trước sau như một của bản thân mình, rúc vào trong lòng phụ thân, hưởng thụ ấm áp của phụ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận