Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1769: Ngoại Tổ Mẫu Nâng Đỡ 3

Chương 1769: Ngoại Tổ Mẫu Nâng Đỡ 3Chương 1769: Ngoại Tổ Mẫu Nâng Đỡ 3
Phải biết rằng, thứ nhất là đại phu nhân rất ghét thay y phục, thứ hai là ghét người khác chạm vào tóc mình, ngày nào cũng phải tốn không biết bao nhiêu thời gian mới chải đầu được cho bà ấy.
Trình Tang hết sức nghe lời ngồi trước gương đồng, mỉm cười nhìn Tô Tiểu Tiểu trong gương.
Tô Tiểu Tiểu cài một cây trâm vàng khảm ngọc lên tóc bà ấy: "Hôm nay không đeo trang sức bạc, vàng nhìn cũng rất đẹp."
"Vi Vi chọn gì cũng đẹp!"
Trình Tang cười như một đứa trẻ.
Sau khi Trình Liên trở về phòng, bà ta không nói được lời nào.
"Nương! Tiểu tiện nhân kia bắt hết bồ câu của con rồi!"
Trình Thanh Tuyết tức giận vén rèm bước vào phòng, vừa liếc mắt đã thấy Trình Liên đang ngồi yên trong phòng.
Nàng ta hơi sững sờ: "Nương, người làm sao vậy?”
Trình Liên hoàn hồn: "Gì chứ?
Trình Thanh Tuyết chỉ vào tay bà ta: "Người đang cắt chiếc hà bao người làm cho tỷ tỷ."
Trình Liên cúi đầu nhìn xuống, lông mi run ray: "Ta... ta thấy cái hà bao này làm không được tốt, lần sau sẽ làm cho tỷ tỷ con một cái khác."
Trình Thanh Tuyết nhìn bà ta với vẻ kỳ quái: "Hom qua người còn nói đã làm rất khá, bảo con hôm nay mang đến cho tỷ tỷ."
Trình Liên cười cười: "Đột nhiên lại cảm thấy không đủ tốt."
Trình Thanh Tuyết không nghỉ ngờ gì, ngồi xuống bên cạnh
Trình Liên, lẩm bẩm: "Nương, nàng ta sẽ không thực sự là ngoại tôn nữ của đại nương, phải không? Con chưa bao giờ thấy đại nương gần gũi với ai như vậy cả! Người có nhớ mấy năm trước, để xoa dịu đại nương, cha đã tìm một bé gái giả làm hài tử của đại nương không? Ngay tại chỗ đó, đại nương đã nói đứa bé kia không phải."
"Đại nương con chỉ nhận ra chiếc vòng tay đó thôi." Sắc mặt Trình Liên vẫn không thay đổi, cất kéo đi: "Con bé đó sẽ không phải đâu."
Trình Thanh Tuyết hừ một tiếng: "Tốt nhất là nàng ta không phải! Nếu không, con và tỷ tỷ sẽ thành cái gì chứ?”
Trình Tang đã phát điên nhiều năm như vậy, từ lâu đã phai nhạt trước tâm mắt người đời, khi mọi người nhắc đến Trình gia, đâu có ai nhớ tới Trình Tang nữa? Chỉ biết một người nữ nhi của Trình lão thái gia là Trình Liên mà thôi. Hài tử của Trình Liên chính là con đích thê, là người thừa kế duy nhất của Trình gia.
Trình Liên cụp mắt xuống, chậm rãi vuốt ve chiếc hà bao đã bị chính mình cắt nát vụn, vân đạm phong khinh nói: "Trình gia là của con và tỷ tỷ con, thứ gì của hai tỷ muội các con, không ai có thể đoạt được."
Trình Thanh Tuyết dạ một tiếng.
"Mặt còn đau không?" Trình Liên hỏi.
"Vẫn đau.' Trình Thanh Tuyết nũng nịu nói.
"Đến đây để nương xem thử."
"Nương, đại nương lại còn nói con xấu, rõ ràng kẻ mạo danh kia mới xấu xí! Con thấy đại nương điên không nhẹ dau-
Khi nói đến chữ cuối cùng, nàng ta nhận được ánh mắt nghiêm khắc của Trình Liên.
Nàng ta hậm hực ngậm miệng: "Con biết rồi, con sẽ không nói lung tung về đại nương nữa. Nương, người quá lương thiện, đại nương đã làm người bị thương nhiều lần như thế, người đã không tính toán với bà ấy thì thôi, còn tôn kính bà ấy như tỷ tỷ ruột nữa."
Trình Liên lấy kim sang dược tới: "Đây là chuyện ta nên làm, dù sao tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của ta."
Trình Thanh Tuyết lẩm bẩm nói: "Nếu tỷ tỷ con đối xử với con như vậy, vậy con sẽ không để ý tới tỷ ấy nữa!"
Trình Liên mỉm cười: "Tỷ tỷ con sẽ không đối xử thế với con, các con đều từ ra khỏi bụng nương đi ra.'
"Tất nhiên, tỷ tỷ hiểu ta nhất! Suýt- đau quá!" Nước mắt Trình Thanh Tuyết chảy ra.
Trình Liên đặt kim sang dược xuống, thở dài nói: "Sưng quá rồi, con đến chỗ Hàn thúc lấy chút thuốc, nhân tiện mang vải ta mua cho tỷ tỷ con tới đó."
"Con biết rồi."
Trình Thanh Tuyết đeo mạng che mặt đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận