Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2150: Tức Hộc Máu 1

Chương 2150: Tức Hộc Máu 1Chương 2150: Tức Hộc Máu 1
Hầm mỏ.
Vệ Đình và Vệ Lục Lang đang mai phục quanh một con mương ở lưng chừng núi.
Vệ Lục Lang nghi hoặc nói: "Tiểu Thất, đã một đêm rồi, sao Thánh nữ vẫn chưa tới? Chẳng nhẽ nàng ta đi lạc rồi à?"
Vệ Đình nói: "Chim ưng của nàng ta luôn theo dõi chúng ta, sẽ không lạc mất được đâu."
Vệ Lục Lang cau mày nói: 'Vậy tại sao nàng ta không tới?”
Điểm này cũng khiến Vệ Đình bối rối.
Nói một cách logic, Thánh nữ sẽ không đi chậm đến mức như vậy.
Vệ Lục Lang nói thêm: "Còn nữa, vừa rồi hình như có động tĩnh gì đó, chẳng lẽ cha và Tiểu Tiểu đã cứu người ra rồi hả?"
Suy nghĩ một hồi, hắn ta lại lắc đầu: "Nếu đã cứu được người ra ngoài, nhất định cha sẽ tới nói cho chúng ta biết, sẽ không bỏ quên chúng ta ở đây đâu!"...
Trình Tang tỉnh dậy vào giữa đêm, việc đầu tiên bà ấy làm là tìm Tô Tiểu Tiểu.
"Vi Vị, Vị VỊ...
"Nương, con ở đây."
Tô Tiểu Tiểu đứng dậy và bước tới.
Trình Tang ôm nàng nói: ˆVi Vi, con đi lâu quá vậy.'
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi nương, con gặp chút truyện khiến con bị trì hoãn, có phải nương lo lắng cho con lắm đúng không?”
"Ừm”
Trình Tang có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy nỗi sợ hãi của bà ấy.
Bà ấy không nhớ mình đã mất nhi nữ, nhưng nỗi đau lúc đó đã khắc sâu vào tiêm thức của bà ấy.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng vuốt ve lưng bà ấy: "Con đã về rồi, nương đừng sợ."
"Ừ.' Trình Tang tựa đầu vào trên vai Tô Tiểu Tiểu, dựa vào ôm Tô Tiểu Tiểu như ôm lấy thứ gì đó còn quý giá hơn cả mạng sống của mình.
Tô Tiểu Tiểu ở lại với bà ấy cho đến khi bà ấy ngủ lại.
Lần này bà ấy ngủ rất yên bình, giống như một đứa trẻ đang ngủ.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đặt bà ấy nằm xuống giường, kéo chăn mỏng đắp cho bà ấy.
Theo thói quen, bà ấy thường để lại một ngọn đèn dầu, Tô Tiểu Tiểu tới thổi tắt. Tô Tiểu Tiểu đi ra cửa, nhìn người đàn ông nói: "Không phải ngài muốn gặp ngoại tổ mẫu của ta à, sao lại thay đổi ý định vậy?"
Nàng đưa ông ấy đến đây với ý định để họ gặp nhau nhưng ông ấy cứ đứng ở cửa không chịu vào.
Người đàn ông cười giễu cọợt: "Với bộ dạng này của ta, tốt nhất là không nên hu nàng ấy ấy, ta chỉ cần nhìn nàng ấy là đủ rồi .
Tô Tiểu Tiểu bước qua ngưỡng cửa: "Mỹ nhân tuổi xế chiều, khác hẳn với người trong bức chân dung của ngài, có phải hơi thất vọng đúng không?"
"Ngươi, cái tiểu nha đầu này." Người đàn ông bất đắc dĩ mỉm cười: "Nàng ấy già rồi, ta cũng già rồi, có một số chuyện người trẻ các ngươi không hiểu được đâu."
Tô Tiểu Tiểu thực sự không hiểu được sức nặng của thời gian.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Có thể lỗ mãng hỏi một câu, rốt cuộc ngài có tâm tư gì với ngoại tổ mẫu của ta?"
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật khó để phân biệt đó là tình yêu nam nữ hay là một loại khao khát và gửi gắm. Ta bị nhốt trong hầm mỏ tối tăm, quá cô đơn. Ba ngày ở bên nhau đó đối với ta như một giấc mộng đẹp, ta đã dành nửa cuộc đời để hồi tưởng về nó."
Chờ một chút, chuyện gì đã xảy ra trong ba ngày đó!
Tốt nhất là ngài nên nói cho rõ ràng!
Người đàn ông thu hồi suy nghĩ, nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Tiếp theo chúng ta nói về kế hoạch của ngươi đi.'
Tô Tiểu Tiểu không vội trả lời ông ấy mà nói: "Ta muốn nghe ý của ngài trước. Ngài có muốn lấy lại tất cả những gì thuộc vê mình không?"
Người đàn ông cười khổ: "Nếu là ta của những năm đầu thì ngày nào ta cũng nghĩ cách để trở lại vương cung, nhưng trong những ngày bị giam cầm, tinh thần chiến đấu của ta dần hao mòn, hiện tại ta chỉ muốn sống và chờ chết, các ngươi sẽ buông tha cho quân cờ là ta chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận