Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 701: Khách Tới Cửa 2

Chương 701: Khách Tới Cửa 2Chương 701: Khách Tới Cửa 2
Lúc này sắc mặt phụ nhân mới tốt hơn: "Vậy làm phiền đại phu."
Hồ đại phu để xa phu cầm theo đèn dầu, ông ta xem bệnh cho đối phương tại chỗ.
Ông ta hỏi: "Ngươi không thoải mái chỗ nào?"
Nam tử nói: "Ta ngã từ trên xe ngựa xuống, cả người đau, cánh tay không động đậy nổi."
Hồ đại phu nhẹ nhàng nâng cánh tay phải của hắn ta lên: "La cánh tay này sao?"
Phụ nhân cả kinh: "Đại phu ngươi nhẹ chút!"
Hồ đại phu mỉm cười: "Long ta hiểu rõ."
Chu vi xem càng ngày càng rộng.
Hồ đại phu lắc lư cánh tay phải của hắn ta ở biên độ nhỏ: "Vẫn là không động đậy sao?"
"Không động đậy.'
"Còn có đau chỗ nào?"
"Chỗ nào chỗ nào cũng đều đau."
"Đầu thì sao?"
"Đầu không đau."
Hồ đại phu nhìn nhìn xiêm y của hắn ta, còn tính hoàn hảo, trừ mu bàn tay trây da một chút, cũng không có tình huống xuất huyết.
Giọng nói của Hồ đại phu ôn hòa: "Cánh tay của ngươi sai khớp, ta nắn lại cho ngươi, sẽ hơi đau, ngươi nhịn một chút."
Nam tử vừa nghe sẽ đau, lập tức sợ hãi.
Hồ đại phu kiên nhẫn trấn an: "Nam tử hán đại trượng phu, không phải sợ, nhanh thôi."
Nam tử sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Hồ đại phu ấn một tay xuống bờ vai của hắn ta, một tay nắm lấy cánh tay hắn ta, lắc lư hai cái, ở lúc tim của nam tử tâm gần như nâng tới cổ họng, rắc một tiếng, nối lại cho hắn tal
Nam tử la lên một tiếng.
Cho rằng sẽ rất đau, cũng không có.
Hắn ta giật mình: “A?"
Hồ đại phu cười nói: "Nhìn xem động được chưa?”
Nam tử thử giật giật: "A? Ta động được! Cánh tay ta động được! Nương! Ta thật sự động! Hít
Hắn ta cử động vài cái, bỗng nhiên hít ngược một hơi khí lạnh: "Đau đau đau, vẫn là hơi đau." Phụ nhân lại lo lắng lần nữa: "Đại phu... Đây là..."
Hồ đại phu mỉm cười, nói: "Đừng lo lắng, đau đớn rất nhỏ là bình thường, trở lại vị trí cũ cần tu dưỡng nửa tháng, nửa tháng này cố gắng không cần hoạt động cánh tay."
Phụ nhân yên lòng.
Bá tánh bốn phía chậc chậc khen ngợi.
"Không hổ là Nhân Tâm Đường, hàng xóm cách vách nhà ta tình huống giống hắn ta, đau vài tháng! Đến nay không khỏi hẳn! Còn có chút bệnh!"
'Sao không tìm đại phu?"
"Tìm! Đại phu kia không được, nếu tới Nhân Tâm Đường, cũng không cần bị tội kia!"
"Dùng cách nói của các ngươi, Nhân Tâm Đường là Hồ gia mở, Hồ gia chính là ra một viện phán đại nhân!"
"Vâ sau ta cũng tới Nhân Tâm Đường chữa bệnh."
"Ngươi được trị rôi nói saul"
Đây là lời nói thật, Nhân Tâm Đường lại không phải Bồ Tát tế thế, cứu tử phù thương là có đại giới, đại phu nơi này y thuật cao minh, tiên khám bệnh cũng đắt hơn y quán khác.
Vị phụ nhân này hiển nhiên không phải chủ nhân thiếu tiền, lập tức lấy một nén bạc đưa cho Hồ đại phu.
Hồ đại phu không duỗi tay nhận, là xa phu tiếp nhận.
"Cảm ơn đại phu! Cảm ơn đại phu!" Phụ nhân liên tục nói lời cảm ơn, kéo tay nhi tử muốn rời đi.
Bỗng nhiên, một giọng nói thanh lãnh gọi bà ta lại: "Cham đã, các ngươi không thể đi."
Mọi người quay đầu lại.
Phụ nhân nhìn nha đầu béo từ phía sau đám người đi tới, hỏi: "Ngươi là ai?"
Phù lang trung cũng chen ra.
Phụ nhân nhận ra hắn: "Là ngươi! Các ngươi là cách vách..."
Hiệu thuốc cũ cách vách đã đóng cửa, tới một nhà hiệu thuốc mới, không ít bá tánh thường đi lại ở trên con phố này đều biết.
"Các ngươi muốn làm sao?" Phụ nhân tức giận hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn con của bà ta, nói với bà ta: "Thương thế của nhi tử ngươi rất nghiêm trọng, cần cứu giúp."
Mặt phụ nhân tối sâm: "Nhi tử ta đang êm đẹp, ngươi nói lung tung rối loạn cái gì đó?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Không cứu, hắn sống không qua đêm nay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận