Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3011: Bổn Tọa, Ngươi Có Vừa Ý Chăng? 3

Chương 3011: Bổn Tọa, Ngươi Có Vừa Ý Chăng? 3Chương 3011: Bổn Tọa, Ngươi Có Vừa Ý Chăng? 3
Nửa khắc sau, Trình Tâm thu nợ xong, dùng khinh công dân theo chim ưng ởđi truy sát Lãnh Tử Lăng.
Trên xe ngựa trở vê.
Hai lão phu nhân không vui.
Vệ Tiểu Bảo cũng cúi đầu, trông như mất hết hứng thú sau khi mất trò chơi ném bóng.
Đến Vệ phủ đã là nửa đêm.
Người hầu của Vệ phủ đã nghỉ ngơi, cổng lớn cũng đã đóng.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là trên bậc thêm ngoài cửa lại có hai người đứng.
"Giang Quan Triều?"
Vân Sương sửng sốt: "Ngươi sao..."
Giang Quan Triều mặc một chiếc áo choàng màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, như thể mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ chỉ là ảo giác do tình độc mang lại cho Vân Sương.
"Ngươi muốn hỏi, sao bản tọa lại ở đây?"
Giang Quan Triều hờ hững hỏi.
Nhiếp Kim Phụng và Cẩu lão vô cùng phấn khích.
Họ tưởng... chuyến đi này chắc chắn sẽ phải ra về tay không, không ngờ... nhi tử lại trở vêt
"Đông Thăng..."
Lời của Nhiếp Kim Phụng chưa kịp nói hết, một nam nhân khác ẩn trong bóng tối đã bước ra.
Chính là Đường chủ Thiên Ngọc Đường - Cơ Minh Lâu.
Lúc này, không chỉ Vân Sương mà tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cơ Minh Lâu cũng đến sao?
Cơ Minh Lâu nhìn chằm chằm Vân Sương: "Sương nhi, ta bắt được một tên sát thủ Phù Tang trên đảo, biết được kế hoạch của chúng, lập tức đến báo cho ngươi."
Vân Sương cau mày.
Cơ Minh Lâu quay người cúi chào Giang Quan Triều: "Đa tạ Giang minh chủ đã dẫn đường cho ta."
Giang Quan Triều liếc Vân Sương: "Không cần, nên làm."
Cơ Minh Lâu tiến lên vài bước: "Sương nhi, khi ta đến núi, Giang minh chủ nói ngươi vừa rời đi, còn nói trước đó các ngươi bị trúng độc Phù Tang, là độc gì? Đã giải chưa?"
Mọi người lại kinh ngạc.
Tô Tiểu Tiểu vội hỏi: 'Nương, nương trúng độc sao?"
Vân Sương chớp mắt: "Không sao! Đã uống thuốc giải của ngươi."
Giang Quan Triều lạnh lùng nhìn Vân Sương: "Phải không?"
Vân Sương siết chặt ngón tay: "Ngươi đến làm gì?"
Giang Quan Triều lạnh lùng hỏi: "Đương nhiên là đến hỏi, bản tọa giải độc cho ngươi, ngươi có vừa ý không?”
Mặt Vân Sương đỏ bừng.
Bà ấy không ngờ Giang Quan Triều lại nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, còn hỏi một cách... trắng trợn như vậy!
Những lời này thực sự được thốt ra từ miệng minh chủ của Liên minh Sát thủ sao?
Ngoài giết chóc ra, trong đầu tên này còn có thứ gì khác không?
Từ khi nào mà ông ấy trở nên... trơ tráo như vậy?
Hay là ông ấy không hài lòng khi nàng dùng hắn để giải độc, cố tình làm bà ấyg khó xử?
Vân Sương nắm chặt tay, hận không thể đấm cho ông ấy một phát!
Bách Hoa cung và Liên minh Sát thủ vốn đã không ưa nhau vì chuyện La Sát, mặc dù sau này có liên thủ tiêu diệt Hạ Hầu Nghi, nhưng Cơ Minh Lâu tuyệt không ngờ Vân Sương và Giang Quan Triều lại có thể có bất kỳ mối quan hệ nào.
Thấy hai người như muốn đánh nhau, Cơ Minh Lâu cũng không để bụng, chắp tay nói: "Thì ra là Giang minh chủ đã giải độc cho Sương nhi, đa tạ Giang minh chủ."
Giang Quan Triều nhàn nhạt nói: "Cơ đường chủ lấy tư cách gì để thay Vân cung chủ cảm ơn? Là phu quân hay là tình lang của nàng ta?”
Cơ Minh Lâu nghẹn họng.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu đảo qua đảo lại giữa Giang Quan Triều và cung chủ.
Nàng yếu ớt kéo tay áo Vệ Đình, khẽ hỏi: "Chàng có cảm thấy... Giang minh chủ và nương có gì đó kỳ lạ không?”
Vệ Đình cũng nhìn hai người, khẽ nói: "Cảm thấy rồi." Thực ra, hai người không ngạc nhiên khi Giang Quan Triều giải độc cho Vân Sương.
Dù sao thì hai người họ bây giờ cũng được coi là đồng minh, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.
Nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau thì kỳ lạ quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận