Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 556: Giám Định Cha Con 3

Chương 556: Giám Định Cha Con 3Chương 556: Giám Định Cha Con 3
Nhưng mà... lấy tính cách nha đầu này, sẽ thật sự đồng ý tiếp nhận mối hôn sự này sao?
Tình cảm của muội ấy và Vệ Đình có vẻ rất tốt.
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: "Tam hoàng tử có anh tuấn không?”
Tô Mạch: '...'
"Công tử!"
Phu xe đột nhiên lên tiếng.
Tô Mạch hỏi: "Có chuyện gì?"
Phu xe đè thấp giọng nói: "Có tình huống."
Tô Mạch vén rèm cửa sổ ra một khe hở, nhìn theo hướng phu xe ra hiệu một lúc.
Tần Triệt?
Nếu mình nhớ không lầm, chẳng phải Tần Triệt đã bị cô tổ phụ cấm túc rồi sao?
Cô tổ phụ cho phép hắn tự do ra vào nhanh như vậy sao?
Không đúng, đồ Tần Triệt mặc không phải là xiêm áo của hắn ta.
Quả thực Tần Triệt đã cải trang qua rồi.
Nếu không phải hắn ta quên ở đội mũ trong xe ngựa, ra ngoài mới đội lên, e là phu xe và Tô Mạch không phát hiện ra hắn ta.
"Sao thế?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Là Tần Triệt." Tô Mạch nói với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cười thờ ơ: "Ôi, nhanh như vậy đã ngồi không yên rồi."
Không uổng công sự diễn kịch của nàng.
"Đi xuống xem thử một chút!" Tô Tiểu Tiểu bỏ hạch đào xuống.
Vừa muốn xuống xe ngựa, bị Tô chặn ngang eo.
Tô Mạch nói: "Cẩn thận một chút, người bên cạnh Tần Triệt tên là Từ Khánh, là đao khách rất lợi hại trên giang hồ."
Tô Tiểu Tiểu nằm trên cánh tay hắn ta, giống như một con cá mặn mập mạp đang chờ phơi khô.
Nàng chỉ chỉ bên hông của Từ Khánh: "Chẳng phải thứ hắn ta đeo là kiếm sao?"
Tô Mạch bế nàng vào trong ngõ hẻm: "Thủ thuật che mắt để giấu thân phận mà thôi."
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Huynh đã điều tra rồi hả, huynh và Tần gia là thông gia, huynh lại điều tra Tần gia, huynh đã sớm phát hiện Tần gia có vấn đề rồi ư?" "Không có...' Tô Mạch vừa nói xong, liền muốn nói lại thôi.
Tô Tiểu Tiểu hiểu ngay: "Ta hiểu rồi, huynh luôn mang lòng phòng bị với tất cả mọi người."
Đại công tử Tô gia này, lòng dạ rất thâm sâu nha.
Tô Mạch không tiếp tục nói đề tài này với Tô Tiểu Tiểu.
Ánh mắt hắn ta dõi theo hai người Tần Triệt và Từ Khánh, mãi đến khi bọn họ vào một gian sòng bạc, hắn ta mới lấy hai chiếc mũ đội lên cho mình và Tô Tiểu Tiểu.
Tần Triệt và Từ Khánh vào sòng bạc từ cửa lớn, mở cửa sau sòng bạc đi ra ngoài.
Tô Mạch giữ khoảng cách đi theo, không quên nhỏ tiếng giải thích với Tô Tiểu Tiểu việc vẽ vời thêm chuyện của bọn họ: "Bọn họ sợ bọ người ta theo dõi, mượn sòng bạc để cắt đuôi người theo dõi. Từ Khánh rất thận trọng."
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: 'Ê, lại vào thanh lâu rồi."
Thanh lâu cũng là ngụy trang, bọn họ lượn một vòng, rồi mở cửa sau re ra ngoài.
Dĩ nhiên Từ Khánh đủ cảnh giác, nhưng ai bảo người hắn đối mặt là Tô Mạch.
Thanh lâu nhiêu người.
Một đám oanh oanh yến yến xuất hiện, Tô Mạch theo bản năng kéo cố tay Tô Tiểu Tiểu lại.
Hắn ta đã ý thức được gì đó, dự định từ bỏ, nhưng các cô nương xinh đẹp duyên dáng đã xông qua.
Ánh mắt hắn ta sững lại, trực tiếp kéo Tô Tiểu Tiểu rời khỏi thanh lâu.
"Ở bên kial"
Hắn ta đã nhìn thấy một mảnh vạt áo tạt vào ngõ hẻm.
Lúc hai người đuổi đến ngõ hẻm, đã đụng phải một lão gia tử đang ôm đầu chạy thục mạng.
"Ngươi đừng chạy! Có chơi có chịu! Mau giao bạc ral"
Mấy tên côn đồ xách gậy gộc đuổi theo.
Ông ta vừa chạy vừa la lối: "Ta ta ta ... ta đã nói rồi lần sau trả cho các người!"
"Ngươi đứng lại!"
Mắt thấy mấy người đó sắp đuổi kịp, lão gia tử và Tô Mạch đã đâm sầm vào nhau.
Cây gậy của mấy tên côn đồ đột nhiên nện xuống sau lưng ông ta, Tô Mạch giơ tay, nhẹ nhàng chụp một cái, rút cậy gậy của một người trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận