Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2162: Vua That Hien Than 2

Chuong 2162: Vua That Hien Than 2Chuong 2162: Vua That Hien Than 2
Nam tử thả mũ trùm xuống rồi tháo mặt na trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt quá mức tái nhợt.
Ánh mắt của ông ấy rơi vào khuôn mặt khiếp sợ tột độ của Doãn lão thái gia: "Doãn Hoằng, nhiều năm không gặp, còn nhớ trãm không?”
Doãn lão thái gia hoàn toàn ngơ ngẩn!
Doãn Sung Sơn cũng choáng váng, ông ta từng gặp bệ hạ rồi, còn gặp rất nhiều lần, ngày lễ ngày tết hoàng cung tổ chức yến hội, ông ta đều trong hàng ngũ được mời.
Ngũ quan của người này gần như tương tự với bệ hạ, nhưng hắn không phải bệ hạ trong cung.
Bệ hạ giỏi võ, dáng người cực kỳ khôi ngô, sắc mặt cũng không nhợt nhạt như vậy.
"Nơi này có tiện nói chuyện không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Doãn lão thái gia cố nén sự kinh hoàng trong lòng, nói với hai người: "Mời đi theo ta."
Ông ấy mở cửa ngầm trong thư phòng, dẫn tất cả vào mật thất.
Doãn Sung Sơn hít một ngụm khí lạnh, cha con nhiêu năm như vậy, ông ta cũng không biết trong thư phòng của cha lại có một gian mật thất!
Trong mật thất, Doãn lão thái gia bảo con trai cầm đèn.
Mấy người ngồi vây quanh bàn đá.
Tô Tiểu Tiểu nói ra chân tướng ngọn nguồn của hai vị Nam Cương Vương.
Doãn lão thái gia khiếp sợ không thôi: "Sinh đôi... thế mà lại sinh đôi..."
Ở Nam Cương đúng là có tư tưởng sinh đôi là điềm gở.
Lúc đó tiên đế đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với huynh đệ, nếu chuyện vương phi của mình sinh đôi bị truyền ra sẽ rất bất lợi đối với việc tranh ngôi vị hoàng đế của ông ta.
Theo quy củ, cặp song sinh chỉ được giữ lại một đứa, Vương phi không đành lòng, âm thầm sai bà vú mang con trai út ra khỏi vương phủ, từ đó lưu lạc dân gian.
Vương phi yêu cầu bà vú đừng tiết lộ thân thế của nó cho nó biết, để nó bình yên sống hết đời này.
Không ngờ bà vú mềm lòng, trước khi lâm chung đã bộc bạch tất cả.
Ông ta không cam lòng, lòng mang oán hận, vì thế tìm đến vương đô.
Khi đó tiên đế đã qua đời, Tông Chính Huy trở thành Nam Cương Vương mới.
Thái hậu cảm thấy mắc nợ con út, Tông Chính Huy cũng cũng có ý định bù đắp cho đệ đệ, đặt mua một tòa phủ đệ ở ngoài phủ cho ông ấy, cẩm y ngọc thực, nô bộc thành đàn. Ông ta thường xuyên cải trang thành thái giám ra vào vương cung, đoàn tụ với Thái hậu và ca ca.
Ai cũng tưởng ông ta khát vọng tình thân, không ngờ ông ta đang cố ý bắt chước ca ca.
Cuối cùng cũng có một ngày, thừa dịp ra ngoài săn bắn, ông ta hạ thủ với ca ca của mình.
“Chuyện là vậy.'
Tông Chính Huy thở dài nói: "Mấy năm nay ta bị hắn nhốt trong mỏ quặng Trình gia, nếu không nhờ Trình cô nương vô tình phát hiện và cứu ta ra, có lẽ ta sẽ mãi mãi không được nhìn thấy ánh mặt trời."
Doãn lão thái gia cẩn thận hỏi: "Tại sao hắn giam cầm ngài nhưng không giết ngài?"
Tông Chính Huy cũng không giấu diếm: "Hắn bị mắc một căn bệnh kỳ lạ, cần máu của ta làm thuốc dẫn, mỗi tháng tam đại chủ sự của mỏ quặng sẽ thay phiên đi lấy máu của ta. Chuyện này Doãn gia có thể phái người đến mỏ quặng điều tra, tin là với thực lực của Doãn gia, một khi theo dõi tam đại chủ sự chắc chắn sẽ tìm ra dấu vết để lại."
Doãn Sung Sơn nhìn sang cha mình.
Doãn lão thái gia đột nhiên đứng lên, vén vạt áo quỳ xuống: "Doãn Hoằng bái kiến bệ hại"
Doãn Sung Sơn thấy ông cụ quỳ thì cũng quỳ xuống.
Tông Chính Huy vươn tay, đỡ Doãn lão thái gia: "Doan gia chủ mau đứng dậy, Doãn đại nhân cũng dậy đi.'
Doãn Sung Sơn có chức quan trên triêu, đảm nhiệm một chức vị nhàn nhã ở Công bộ.
Doãn lão thái gia kinh sợ nói: "Doãn Hoằng không dám! Không bảo vệ được bệ hạ, Doãn Hoằng có tội! Doãn gia có tội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận