Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2803: Cha Và Con Đối Đầu 1

Chương 2803: Cha Và Con Đối Đầu 1Chương 2803: Cha Và Con Đối Đầu 1
Tô Tiểu Tiểu chăm chú nhìn ông ta: "Dạo này thành chủ có phải quá vất vả không? Sắc mặt không được tốt lắm."
"À, chuyện trên đảo hơi nhiều, không sao đâu."
Ông ta nói xong không để ý, mời hai người ngồi xuống.
Người hầu dâng trà lên rồi lặng lẽ lui xuống.
Hạ Hầu Khanh nói với Lăng Vân: "Hôm nay sao lại nghĩ đến phủ thành chủ?"
Lăng Vân không đổi sắc mặt nói: "Ngươi đã mấy ngày không đến Bách Hoa cung, nên đến thăm xem."
Hạ Hầu Khanh đột nhiên được con trai quan tâm, thật là không tin vào tai mình.
Nhưng chưa kịp vui mừng, lại nghe Lăng Vân nói: "Nghe nói nghĩa tử của ngươi bắt hai người Tây Tấn”"
Hạ Hầu Khanh khựng lại, nghi ngờ nhìn Lăng Vân: "Có chuyện như vậy thật, ngươi nghe ai nói?"
Việc hoàng nữ và đại hoàng tử Tây Tấn bị giam ở ngục tối, ông ta không hề loan truyền ra ngoài.
Ngoài ông ta, Hạ Hầu Trịnh, Hạ Hầu Dục, thì chỉ có một vài trưởng lão biết chuyện.
Lăng Vân nói thẳng: "Cấp dưới của bọn họ tìm đến Bách Hoa cung, khi ta du ngoạn bên ngoài đảo, từng ở Tây Tấn một thời gian, hai người họ là bạn của ta, ở Tây Tấn rất chiếu cố ta, ta muốn ngươi thả họ ra."
Hạ Hầu Khanh luôn có cầu tất ứng với Lăng Vân, nhưng lần này, ông ta từ chối thẳng thừng.
"Xem ở họ đối xử với ngươi rất tốt, ta có thể không giết họ, cũng không tra tấn họ, nhưng không thể thả người."
Chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng... Sắc mặt Lăng Vân không đổi, hỏi: "Vì sao?"
Hạ Hầu Khanh nghiêm mặt nói: "Chuyện này liên quan đến tương lai của toàn bộ đảo Thiên Sơn, không phải chút tình riêng nào có thể bù đắp được."
Ánh mắt sắc bén của Lăng Vân nhìn ông ta: "Là tương lai của đảo Thiên Sơn, hay là tham vọng và dục vọng riêng của ngươi?"
Hạ Hầu Khanh sa sầm nét mặt.
Tô Tiểu Tiểu không để lộ dấu vết gì mà kéo tay áo Lăng Vân.
Lăng Vân quá hiểu Hạ Hầu Khanh rồi, hôm nay có gọi cha cũng vô dụng, cho dù mình có quỳ xuống cầu xin ông ta thì ông ta cũng sẽ không đại phát từ bi.
"Ngươi luôn miệng nói muốn bù đắp cho ta, hóa ra cả hai người bạn của ta ngươi cũng không tha.
Ha Hầu Khanh cau mày, cố nén tính tình nói: "Ngươi muốn thứ khác, ta đều có thể cho ngươi, nhưng chuyện này không thể đùa được, ngươi đừng có không hiểu chuyện, tương lai của ta sau này đều là của ngươi, ta làm vậy cũng là vì ngươi."
Lăng Vân mỉa mai nói: "Vì ta tốt? Ngươi bù đắp cho ta, không phải vì thương ta, mà là để bản thân ngươi dễ chịu hơn, nói cho cùng, người ngươi thật sự để tâm chỉ có chính ngươi. Mẹ ta năm xưa đúng là nhìn lầm người, biết thế, bà ấy không nên quen biết ngươi, càng không nên liều mạng sinh ra ta!"
Hạ Hầu Khanh đập mạnh tay xuống bàn: "Ngươi hỗn xược!"
Tô Tiểu Tiểu lập tức tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Lăng Vân nói: "Ngươi thật quá đáng, sao có thể nói những lời tức giận như vậy? Rõ ràng mấy ngày nay lo lắng cho thành chủ đến chết đi được, vừa gặp mặt lại gây chuyện!"
Nói rồi, nàng vừa liếc mắt ra hiệu cho Lăng Vân.
Lăng Vân nắm chặt tay, rốt cuộc không nói tiếp nữa.
Tô Tiểu Tiểu lập tức quay sang nhìn Hạ Hầu Khanh: "Thành chủ, tính tình thối tha của hắn sớm nên sửa rồi, nương cũng bị hắn chọc tức nhiều lần, đằng này thân thể hắn còn không tốt, không thể đánh hắn được."
Nghĩ đến thân thể yếu ớt của hắn, cơn giận của Hạ Hầu Khanh cũng giảm đi đôi chút.
Tô Tiểu Tiểu lại nói với Lăng Vân: "Ngươi cũng thật là, bọn họ không phải đã cứu ngươi một mạng sao, nàng ấy đem thuốc cứu mạng của con trai mình nhường cho ngươi, là nàng ấy tự nguyện, đâu phải ngươi ép buộc nàng ấy."
Lăng Vân không chút do dự nói: "Nếu không có nàng ấy, ta đã chết ở Tây Tấn rồi! Người nào đó cũng không có con trai nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận