Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 708: Tiểu Tiểu Ngược Tra 3

Chương 708: Tiểu Tiểu Ngược Tra 3Chương 708: Tiểu Tiểu Ngược Tra 3
Hôm nay, Ngự Thiện Phòng làm canh cá lư, gà hâm nấm, cà tím và cải trắng xào.
Ăn thật là ngon.
Nhưng mà Tô Tiểu Tiểu đang ăn, bùm một tiếng, cái trán đập ở trên bàn cơm ngủ.
Công chúa Tĩnh Ninh:... Đến tột cùng đêm qua ngươi làm gì?
“Tô cô nương, Tô cô nương."
Đào Chi gọi hai tiếng.
Công chúa Tĩnh Ninh nhẹ giọng nói: "Thôi, đừng ồn đến nàng, để nàng ngủ đi, ngươi đi lấy áo choàng của ta tới."
"Vâng." Đào Chi trở lại Khôn Ninh Cung ôm áo choàng đến, thật cẩn thận đắp vào trên người Tô Tiểu Tiểu.
"Đồ ăn dọn đi."
Công chúa Tĩnh Ninh nói.
Một người ăn, không có tư vị ăn uống.
Công chúa Tĩnh Ninh cầm thư ngồi ở đình hóng gió một lát.
Tô Tiểu Tiểu ngủ ngon lành.
Các cung nhân một đám kinh ngạc rớt cằm.
Tô cô nương, khắp thiên hạ dám để cho đích công chúa chờ đợi như thế, ngươi là người đầu tiên.
Công chúa Tĩnh Ninh ngồi không bao lâu, Mai cô cô bên người hoàng hậu lại đây, nói là Hoàng Hậu bảo công chúa Tĩnh Ninh và chính mình một đi Vĩnh Thọ Cung thăm Thái Hậu.
“Ban đêm bị trúng gió, hơi ho khan."
Mai cô cô nói.
Cái này, công chúa Tĩnh Ninh là không chối từ được, nàng ấy để lại Đào Chi.
Tô Tiểu Tiểu ngủ một giấc dậy đã là nửa canh giờ sau.
Đào Chi thở phào một hơi.
Nếu Tô cô nương không tỉnh, nàng ấy đều không biết nên làm sao bây giờ, là đánh thức Tô cô nương đi học, hay là để Tô cô nương ngủ tiếp——
Đào Chi tri kỷ lấy một chậu nước tới, thả khăn sạch sẽ.
Tô Tiểu Tiểu nói cảm ơn, rửa mặt, cả người tỉnh táo không ít.
Đào Chi đưa Tô Tiểu Tiểu đi cung học. Tô Tiểu Tiểu biết đường, nhưng nếu công chúa Tĩnh Ninh nói Đào Chi trông coi nàng, Đào Chi nhất định đến làm được xinh đẹp, đến nơi đến chốn mới được.
Tô Tiểu Tiểu không từ chối.
Lúc này hai người không đi đào viên, mà là dọc theo hồ Thái Dịch chậm rì rì đi đến cửa ra vào hậu cung.
Đi ngang qua ao nhỏ gần Minh Nguyệt Hiên, gặp phải mấy thiên kim thưởng cá bên ngoài.
Ban đầu Tô Tiểu Tiểu không để ý, mãi cho đến nàng nghe thấy được chính mình.
"Nha đầu ở nông thôn kia thật sự quá mức! Sao lại làm ra việc phát rồ như thết"
"Đúng vậy, mệt ta cho rằng nàng ta chỉ đến từ nông thôn, không hiểu quy củ, tâm địa chung quy là không xấu, không dự đoán được nàng lại đả thương người bệnh, mạnh mẽ mang người bệnh đi y quán nhà mình cứu trị! Đây có gì khác thổ phỉ đâu? Chẳng lẽ không ai quản sao?"
Lâm Như Nguyệt hừ nói: "Loại chuyện này quản như thế nào? Trừ phi người bệnh tự mình đi báo quanl"
Vương tiểu thư mỉm cười: "Moi người đều đừng nói nữa, trong chốc lát Hồ tiểu thư lại đây, nghe được chúng ta nghị luận chuyện của Nhân Tâm Đường, sẽ khổ sở."
Lâm Như Nguyệt thở dài: "Nhân Tâm Đường thật đáng thương, sao lại có loại y quán vô lại này?"
Vừa dứt lời, Vương tiểu thư bên cạnh nặng nề ho khan một tiếng.
Lâm Như Nguyệt đang cao hứng, không chú ý tới Vương tiểu thư nhắc nhở, tiếp tục miệng lưỡi lưu loát nói: "Ta nghe nói, nương nàng qua đời từ rất sớm, loại trưởng nữ tang mẫu như nàng này, có nương sinh mà không có nương dạy, khó trách không dạy như thế—"
Nàng ta còng chưa nói xong từ nuôi, Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt lạnh băng đi tới.
Vương tiểu thư vội vàng kéo tay áo nàng ta: "Khụ khụ!"
Lâm Như Nguyệt đã nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn, đáy mắt hiện lên một tia chột dạ và quấn bách bị bắt tại trận.
Nhưng mà nàng ta sẽ không yếu thế ở trước mặt một nha đầu nông thôn.
Nàng ta phô trương thanh thế nói: "Ta nói sai sao? Ngươi vốn chính là có nương sinh, không nương — a —"
Bạn cần đăng nhập để bình luận