Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 249: Khỏi Han 1

Chương 249: Khỏi Han 1Chương 249: Khỏi Han 1
Cú đấm vừa rồi của ông ấy là bản năng sinh tôn và là hành động bất đắc dĩ, sau khi đánh ra một quyền, ông ấy thực sự đã làm tốt chuẩn bị lần nữa bị phế bỏ.
Thậm chí ông ấy còn nghĩ chính mình đã làm lãng phí thuốc mà khuê nữ mua cho, nhất định đã tốn rất nhiều bạc...
Tô Tiểu Tiểu giữ chặt lấy tay của ông ấy: "Chal Chúng ta nhanh chóng trở về đi!"
Nàng gấp không chờ nổi muốn kiểm tra sức nắm và sức mạnh cổ tay của Lão cha Tô.
Lão cha Tô nói: "Này này, nhưng những người này -"
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng kéo cha nàng về phía trước: " Đừng động vào bọn ho
So với mấy tên lưu manh đang tìm phiên phức này, sự bình phục của Lão cha Tô rồi đương nhiên là chuyện quan trọng nhất.
Nàng đang mong nhận được kết quả khả quan từ bài kiểm tra của mình!
"Đợi đất!" Lão cha Tô nghiêm túc giơ tay lên.
"Làm sao vậy?" Tô Tiểu Tiểu không hiểu ra sao.
Lão cha Tô đi tới bên cạnh của mỗi mộ người và cướp đoạt toàn bộ số bạc có ở trên người của bọn họ, một đồng cũng không giữ lại, vừa thấy là đã biết người từng trải.
Lão cha Tô hài lòng nhướn mày: "Được, có thể đi rồi!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhị cẩu, đuổi kịp."
Tô Nhị Cẩu cầm lấy sọt ở trên mặt đất, nói: '"Được!"
Lão cha Tô quay đầu nhắc nhở: "Đừng quên cái chày cán bột kia đó!"
Mặc dù có chút cũ nhưng vẫn dùng được, nếu đi mua mới thì tốn năm văn mất!
Không lâu sau khi nhóm người rời đi, một nam nhân mặc đồ đen ở một cái cây lớn cách đó không xa cũng rời đi như một bóng ma.
"Đại nhân.”
Sân sau nhà Tiểu Tô.
Nam nhân mặc đồ đen quỳ một chân xuống và cúi đầu kính cẩn trước Vệ Đình.
Ba đứa trẻ đang ngồi cạnh Vệ Đình đang chải lông cho những chú ngựa con.
Chú ngựa con rất ngoan.
Bọn họ càng ngoan hơn.
Chúng là những đứa trẻ ngoan ngoãn mà mẹ chúng thích nhất.
Ba đứa nhỏ không có phản ứng gì lớn với sự xuất hiện của nam nhân mặc đồ đen, dường như đã quen rồi, cũng không có vẻ hứng thú. Trái lại, nam nhân mặc đồ đen kinh ngạc liếc nhìn ba đứa nhỏ, nhất thời không dám nhận ra.
Ba vị thiếu gia trong trí nhớ của hắn đều gầy gò, nhỏ con, dáng vẻ suy dinh dưỡng, luôn lo lắng hãi hùng, trong mắt là sự sợ hãi.
Bây giờ họ giống những đứa trẻ bình thường hơn, lớn lên trong sáng và dịu dàng, vô tư và vô ưu.
"Việc ngươi được yêu cầu làm thế nào?" Vệ Đình bình tĩnh hỏi.
Người áo đen nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ... không ra tay."
Vệ Đình cau mày: "Tại sao?"
Người áo đen ủy khuất nói: "Không phải thuộc hạ không muốn, mà là... mà là thuộc hạ không có cơ hội."
Nhà đấy toàn là quái thai thôi, rõ ràng là sinh ra và lớn lên ở quê, làm sao mà hết người này đến người khác lại biết đánh?"
Hắn đã nghĩ ra lời kịch luôn rồi: "Khi gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Không cần phải nói lời cảm ơn! Giang hồ tái kiến!"
Lại quay ra khoe một bóng lưng ngau và tuyệt đẹp!
Đó là đỉnh cao của chủ nghĩa anh hùng!
Nhưng - gia đình đó không cho hắn cơ hội thể hiện tài năng của mình chút nào!
Vệ Đình đối với điều này cũng không quá ngạc nhiên: "Ngươi lui ra đi."
"Đại nhân!"
"Bọn họ đã trở lại."
Người áo đen vù một tiếng biến mất!
Nếu như Ngưu Đản ở đây, hắn nhất định sẽ choáng váng, ba đứa nhỏ rất bình tĩnh, tiếp tục chải lông cho con ngựa nhỏ. ....
Sau khi Tô Tiểu Tiểu về đến nhà, đầu tiên là hưởng thụ gói dịch vụ một cửa dành cho mình được làm bởi ba đứa trẻ dễ thương - hôn, ôm và bế chúng lên.
Nàng hôn, nàng ôm, nàng bế lên!
Được rồi, là ai đang phục vụ ai chứ?
Sau đó, nàng bắt đầu kiểm tra độ bám và sức mạnh cổ tay của bàn tay phải cho lão cha Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận