Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 630: Vao Cung 2

Chuong 630: Vao Cung 2Chuong 630: Vao Cung 2
Nhi tử của ngươi đã làm phiền ai đó cả buổi sáng đến nỗi khiến ai đó cảm thấy đói bụng.
Nếu nó làm phiền cả ngày——
Đại phu từng chẩn bệnh cho Lăng Vân, nếu hắn không thể ăn uống bình thường, Lăng sẽ kiệt sức mà chết. Nhưng hôm qua Lăng Vân lại chủ động phàn nàn rằng hắn đói bụng, điều này mang đến cho Trương nhạc công một tia hy vọng.
Cứ thử xem, còn hơn là để Lăng Vân chất.
Hôm qua Lăng Vân bị ba đứa nhỏ hành hạ mệt mỏi nên ngủ một mạch đến sáng.
Bản thân hắn cũng cảm thấy bối rối.
Rốt cuộc, đã lâu lắm rồi hắn không có được một giấc ngủ trọn vẹn.
"Sư phụt"
Đầu nhỏ của Tiểu Hổ thò vào.
Thái dương của Lăng Vân bỗng nhiên nhảy dựng lên!
Nỗi sợ hãi bị giọng nói ma thuật nhỏ bé của Tiểu Hổ điều khiển dâng lên trong lòng.
Tiểu hổ nói bằng giọng ngọt ngào: "Sư phụ, đồ nhi có một tin vui muốn báo cho người. Hôm nay chúng ta có thể ở bên sư phụ cả ngày!"
Đùng!
Chung Sơn tới ngõ Lê Hoa.
Tô Tiểu Tiểu nói với hắn bằng ngôn ngữ ký hiệu rằng hôm nay ba đứa trẻ sẽ ở nhà lão sư.
Tuổi của Chung Sơn đã lớn, thành thật mà nói, việc hắn chăm sóc ba đứa nhỏ là một nhiệm vụ khá bất lực.
Nếu Trương nhạc công và Lăng Vân sẵn sàng góp công thì điều đó thật quá tuyệt vời.
Chung Sơn ra hiệu: “Có phân phó gì cứ nói với ta.'
Tô Tiểu Tiểu quay trở vào nhà đưa cho hắn một hộp thuốc mỡ mà cô vừa chuẩn bị ngày hôm qua, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: "Chăm sóc vết thương ở thắt lưng thật tốt, bôi một lần vào buổi sáng và buổi tối, xoa bóp cho đến khi khỏi hẳn, cứ xoa cho đến khi cảm thấy nóng thì thôi."
Chung Sơn sửng sốt.
Chung Sơn chưa bao giờ chủ động nói với Tô Tiểu Tiểu bất cứ điều gì, dù là điếc hay chấn thương lưng, tất cả đều do chính Tô Tiểu Tiểu quan sát rồi đoán ra.
Chung Sơn nhận lấy thuốc, trong lòng có chút cảm động.
Hắn ra hiệu: "Ta chỉ là hạ nhân mà thôi."
Tô Tiểu Tiểu ký tên: "Ở đây không có hạ nhân." Mắt Chung Sơn đã bắt đầu hơi ươn ướt.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục ra hiệu: "Huệ Giác sư thái cũng hy vọng ta có thể chăm sóc cho ngươi."
Huệ Giác sư thái cho phép họ sống ở đây, không chỉ để Chung Sơn làm việc cho họ mà còn để họ giúp đỡ chăm sóc Chung Sơn.
Huệ Giác sư thái là người coi trọng tình cảm và sự chính nghĩa, bất kể Chung Sơn có phải là người hầu hay không, trong mắt nàng, hắn là người mà nàng phải chăm sóc.
Chung Sơn quay người lại.
Ở nơi Tô Tiểu Tiểu không thấy được, nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Một khắc sau, xe ngựa của Tô Mạch đi tới.
Hắn đến đưa Tô Tiểu Tiểu vào cung.
Tô Tiểu Tiểu ăn mặc cũng không khác thường ngày là bao, cô mặc một chiếc váy cạp cao màu xanh lục thuỷ, áo khâm tỳ bà cùng màu, tóc được búi đơn giản, cột lại bằng một dây cột tóc trắng như ngọc trai được Tô Thừa tặng cho.
Khuôn mặt tròn nhỏ dễ thương với đường nét thanh tú của nàng thật sự là một dung mạo khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy dễ chịu.
Thân hình hơi mũm mĩm cũng khiến người ta cảm thấy dễ thương.
Chỉ là... bộ đồ này có chút đơn giản quá phải không?
"Muội... Muội xác định muốn ăn mặc như thế này vào cung sao?" Tô Mạch hỏi.
Tô Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn trang phục và phụ kiện trên người mình: "Bộ y phục này không tốt sao?"
"Tốt lắm." Tô Mạch nói: "Lên xe đi."
Những thiên kim khác chỉ hận rằng mình không thể đeo thêm những đồ trang sức với chất liệu đắt tiên nhất trên người, nhưng nha đầu này thì hoàn toàn ngược lại, cứ mộc mạc như vậy mà đi tới.
Theo lập trường của Tô Mạch, hắn hy vọng rằng Tô Tiểu Tiểu sẽ được chọn.
Tần gia và Tô gia của họ đều theo đảng bảo hoàng, cho nên nếu nàng gả cho hoàng tử Tiêu Trọng Hoa thì sẽ hợp với ý của hai nhà Tần, Tô hơn là gả cho Vệ Đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận