Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2135: Nam Tử Thần Bí 1

Chương 2135: Nam Tử Thần Bí 1Chương 2135: Nam Tử Thần Bí 1
Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve con vẹt nhỏ đang sợ hãi trong lòng, trong mắt hiện lên một vẻ khó diễn tả: "Ưng của Thánh nữ? Người đâu.”
Trong khoảng sân vốn trống rỗng, một bóng người chợt lóe lên: "Sư phụ."
Tạ Cẩn Niên ôm lấy con vẹt nhỏ đang sợ hãi, nói: “Di xem chuyện gì đang xảy ra, chú ý hành tung đừng để người khác phát hiện.”
“Vâng!”
Thánh nữ đuổi theo Vệ Đình suốt một đường, lâu lâu nhìn lên liệp ưng trên trời.
Nhưng thật kỳ lạ, liệp ưng đã biến mất.
Không lâu sau, liệp ưng quay trở lại trong tình trạng hoảng sợ tột độ.
Nàng ta đang cưỡi ngựa nên không nhìn ra sự bàng hoàng của liệp ưng, chỉ tưởng vừa rồi nó đang dò thám tung tích.
Liệp ưng lại bắt kịp Vệ Đình.
Thánh nữ thì đuổi theo tới cổng thành phía đông. ...
Đại bàng vàng bay vê.
Tô Tiểu Tiểu biết nhiệm vụ đã hoàn thành nên thưởng cho nó ba hạt thức ăn cho chim.
Bao thuốc kia Vệ Đình còn chưa dùng vì Vệ Tư ước chừng đã ngủ hai ngày.
Vệ Tư nằm trên nóc nhà, hai mắt mở to, hung tợn trừng mắt nhìn con đại bàng vàng đối diện.
Ông ấy muốn nhổ lông.
Đại bàng vàng: .... !!'
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Tư: "Cha, đi thôi. Vệ Đình và Lục ca có lẽ không cầm chân được Thánh nữ quá lâu. Chúng ta phải nhanh lên. Tốt nhất là có mặt trước khi Thánh nữ đến khu mỏ, nói cách khác chúng ta có thể... ôi chao."
Tô Tiểu Tiểu chưa nói xong đã bị gió to ập vào mặt, biến thành một con ếch ú nhỏ đau khổ.
Trời tối.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Tư đã xuất hiện ở chân núi dưới khu mỏ.
Tô Tiểu Tiểu phun ra một ngụm cát, giống như một con rối vô hồn: "Cha, chắc cha không tin đâu. Con mang thai lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên con nôn nghén đấy... ọe."
Cha Vệ: "0. 0”
Tổng cộng có năm gói thuốc, uống hai gói, cho Vệ Đình một gói, trong phòng thuốc còn một gói.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, quyết định cho Vệ Tư uống trước một gói, sau đó nàng không vào được.
Tô Tiểu Tiểu nhận mệnh lấy chiếc gương nhỏ bằng gỗ đào ra, bình tĩnh vuốt lại mái đầu lộn xôn của mình.
Hai người nghỉ ngơi dưới chân núi rồi ăn gì đó lấp bụng.
Ba mươi phút sau hai người suốt đêm lên núi.
Vì Vệ Đình, Vệ Lục Lang và Thánh Nữ còn chưa tới nên cũng không cần vội vã, ung dung mà đi, không còn phải trải nghiệm cảm giác nôn nghén nữa.
Lối vào khu mỏ đã đóng cửa từ sớm, hai hộ vệ tuần tra đứng canh ở trạm canh gác.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Tư thay sẵn y phục dạ hành, hoàn toàn ẩn mình trong bóng đêm.
Ngay khi nhìn thấy cửa lớn, Vệ Tư toan giơ chân đá bay.
Ông ấy hùng dũng oai vệ định nhấc chân lên.
Mày Tô Tiểu Tiểu nhảy dựng, vội ôm lấy cánh tay ông ấy, nhỏ giọng nói: "Cha, cha đừng đá!"
Vệ Tư buồn rau cau mày, giữa đạp cửa và nghe lời con dâu, ông ấy quyết định nghe lời con dâu.
Tô Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai đợi cho đến khi lính gác đổi ca rồi mới lẻn vào.
Tô Tiểu Tiểu dẫn Vệ Tư đến khu mỏ bỏ hoang theo lộ trình trong trí nhớ.
Dọc đường gặp rất nhiều lính canh tuần tra.
Lần trước nàng đến đây làm gì gặp nhiều thị vệ vậy đâu.
Nhưng lần trước là ban ngày, một nơi như hầm mỏ tồn tại rất nhiều nô lệ muốn tranh thủ nửa đêm mà thoát thân, thế nên việc bố trí thêm lính canh là điêu khá hợp lý.
Khi hai người đi được nửa đường, họ nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra ở sau một cái cây lớn.
"Cha, người nói cho ta biết đi."
Đó là giọng của Lư Trường Sứ.
Tô Tiểu Tiểu dừng lại và chỉ vào những nhánh cây dưới đất.
Vệ Tư hiểu ý, ôm nàng bay lên ngọn cây.
Tô Tiểu Tiểu gạt lá cây che mắt sang một bên, nhìn rõ hai người đang nói chuyện cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận