Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 271: Có Tiền 2

Chương 271: Có Tiền 2Chương 271: Có Tiền 2
Từ đầu đến cuối Tô Tiểu Tiểu không nói một câu khuyên Tô Ngọc Nương về nhà chồng, sau khi để ngân lượng lại, nàng rời đi ngay.
Nàng vừa mới đi, người Trịnh gia đã lại tới cửa.
Người đến vẫn là Trịnh Lan Tú, chỉ là không thấy Hưng Ca Nhi đâu, nàng đến cùng với nam nhân Phùng Quải Tử nhà mình.
Phùng Quải Tử hơi thọt chân, vì thế hắn ta mới có cái tên đó.
Phùng Quải Tử thấy Tô Tiểu Tiểu ra khỏi lão Tô gia, hắn ta nhìn chằm chằm nàng, đợi khi nàng đi xa rồi mới lưu luyến không thôi.
"Ngươi nhìn gì!" Trịnh Lan Tú nhéo nam nhân nhà mình.
"Ui da..." Phùng Quải Tử bị đau, trong lòng thâm mắng đàn bà thối tha nhưng trên mặt lại cười hề hề: "Ta có thể nhìn gì chứ? Không phải đang nghĩ lão Tô gia có khách, chúng ta tới phải chăng không tiện lắm?”
Trinh Lan Tú bực bội nói: "Hừ! Là chúng ta không tiện hay nữ nhi ở nhà mẹ kia không tiện."
Câu này nói để Tô Ngọc Nương nghe.
Trong đầu Phùng Quải Tử toàn là thân hình mập mạp vừa nhìn thấy, mắt hắn ta lóe lên, sau đó hỏi: "Lạ thật, người mập vừa rồi là ai thế? Trước nay chưa từng thấy..."
Trinh Lan Tú mất kiên nhẫn: "Sao lại chưa nhìn thấy? Tô béo nhà tiểu Tô gia đó!"
"Hả? Là nàng ta à?" Phùng Quải Tử kinh ngạc không thôi.
Vì có quan hệ họ hàng với lão Tô gia, hắn ta với Trịnh Lan Tú tới thôn Hạnh Hoa mấy lần rồi, đương nhiên cũng từng gặp Tô béo.
Nhưng trước nay Tô béo vừa mập vừa xấu, da thì thô ráp, cơ thể toàn thịt, rõ ràng tiểu nha đầu vừa rồi không béo như trong ấn tượng, da dẻ mướt mát, mềm như nhéo ra nước.
Trịnh Lan Tú gầy, có tuổi rồi, người như khúc cây khô, sờ chẳng được hai lạng thịt, đêm đến hắn ta không hứng lên nổi.
Nha đầu béo vừa rồi thực sự quá hấp dẫn.
Rất nhanh, hắn ta lại nhìn thấy Tô Cẩm Nương.
Tô Cẩm Nương mặc áo bông màu tím, vì phải làm việc, nên nàng ta xắn tay áo lên, để lộ ra cổ tay múp múp thon thon.
Cẩm Nương vẫn đẹp nhất...
"Là Cẩm Nương phải không? Lâu ngày không gặp, lớn rôi đấy nhỉ" Phùng Quải Tử cười ha hả chào hỏi.
Tô Cẩm Nương nhíu chặt mày liễu. Nàng ta không thích nam nhân của Trịnh Lan Tú, hắn ta lúc nào cũng nhìn nàng ta bằng ánh mắt hip tịt, khiến nàng ta buồn nôn. ...
Trịnh Lan Tú tới khuyên Tô Ngọc Nương về, Tô Ngọc Nương không đi, nàng cũng ở lại! Cho đến khi Tô Ngọc Nương đồng ý theo đi mới thôi!
Vì nàng ở lại nên Phùng Quải Tử cũng ở lại lão Tô gia.
Đêm đến, Tô Ngọc Nương ăn cơm trong phòng mình, sau đó ôm nữ nhi cho bé con bú sữa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nàng ấy vừa đặt bé con xuống, thì tay đã sờ trúng thứ gì đó lành lạnh.
Nàng ấy cầm lên nhìn, hóa ra là ngọc bội trơn bóng.
Nàng ấy từng thấy nhiều đồ tốt ở Trịnh gia nên nhận ra được đây là phỉ thúy, còn cụ thể lâu năm hay chưa, nàng ấy không biết.
Chỉ là trực giác mách bảo, miếng ngọc bội này rất đáng tiên.
Đây không phải ngọc bội của nàng ấy, cũng không phải của người trong nhà, trang sức trong nhà nàng ấy hiểu rất rõ.
Nếu không sao Tô Tiểu Tiểu lại cho rằng nàng ấy rất thích hợp quản lý nhà cửa.
Tô Ngọc Nương nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm: "Le nào là của Tô béo sao?”
Tô béo vừa mới tới trả tiền cho nàng ấy, chắc là lúc lấy bạc ra, ngọc bội cũng theo đó rơi xuống.
"Đẹp thật...
Nàng ấy nhìn cho đã thèm thôi chứ không tham lam đồ của người khác.
"Tiểu đệt"
Nàng ấy gọi với ra ngoài cửa.
"Đến đây! Đại tỷ, tỷ gọi ta à?"
Tô Tam Lang mười tuổi vén rèm bước vào.
Cậu bé còn nhỏ, chưa vỡ giọng, chỉ là một đứa bé.
Tô đại lang đã lập gia đình, Tô nhị lang mười bảy tuổi rồi, không tiện đi vào phòng Tô Ngọc Nương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận