Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 824: Than YTieu Tieu 1

Chuong 824: Than YTieu Tieu 1Chuong 824: Than YTieu Tieu 1
Hoàng hậu chưa từng yêu cầu gì đối với Hoàng đế, nếu không phải công chúa Tĩnh Ninh đến bên cạnh mình cầu xin, Hoàng hậu cũng sẽ không mở lời cầu xin thế này.
Nói đi cũng phải nói lại, tính tình của Tĩnh Ninh cũng giống với Hoàng hậu, cũng không thích cầu xin người khác.
Hiếm khi cầu xin một lần, Hoàng hậu liền đồng ý rồi.
Cảnh Tuyên Đế nghiêm túc nói: "Chuyện liên quan đến phượng thể của mẫu hậu, không phải tram muốn khoan hồng là có thể khoan hồng, nếu là như vậy, sau hôm nay có phải người trong thiên hạ ai muốn đến chữa bệnh cho Thái hậu, tram đều phải đồng ý, đồng thời trị không khỏi tram cũng không thể trừng phạt? Hừ, không biết tự lượng sức mình, phải trả giá cho hành vi của chính mình."
Vừa dứt lời, Cảnh Tuyên Đế dừng lại.
Chỉ thấy Thái hậu vốn dĩ bị cơn đau ốm dày vò đến cáu kỉnh không thôi, giờ phút này đang lặng yên ngồi ở trên giường phượng, do công chúa Tĩnh Ninh cẩn thận hầu hạ cho dùng bữa tối.
Đó là một bát cháo táo đỏ hạt ý dĩ, táo đỏ được lựa ra ngoài, để lại một chút màu trong veo trong bát cháo.
Một nha đầu Tiểu Bàn vùi đầu ngồi ở một bên, lục tìm gì đó trong hòm thuốc.
Đám cung nhân ai nấy như được đại xá, trên mặt không còn vẻ nơm nớp lo sợ có thể bị chôn cùng bất cứ lúc nào nữa.
Cảnh Tuyên Đế đột nhiên thấy có hơi đau mái
Cảnh Tuyên Đế nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Tiểu đang vùi đầu tìm thuốc một cái rồi, sải bước đi về phía Thái hậu: "Mẫu hậu."
Thái hậu ung dung ăn cháo.
Mặt Cảnh Tuyên Đế có hơi không nén được giận, nhưng những năm này cũng quen rồi.
Ngược lại là công chúa Tĩnh Ninh cúi thấp người hành lễ một cái: "Phụ hoàng."
Lại hành lễ với Hoàng hậu sau lưng ông ta một cái: "Mẫu hậu."
Thái hậu trừng mắt với công chúa Tĩnh Ninh một cái.
Công chúa Tĩnh Ninh bất động thanh sắc tiếp tục đút cháo.
Phúc công công sải bước nhỏ chậm rãi tiến đến gần Cảnh Tuyên Đế, nhỏ giọng bẩm báo: "Thái hậu có thể nghe thấy được, đầu không còn choáng váng nữa, cũng có thể ăn được đồ ăn rồi."
Tâm trạng của Cảnh Tuyên Đế rất phức tạp.
Ông ta một bên hy vọng Thái hậu có thể được chữa khỏi, nhưng một bên lại không hy vọng là nha đầu này chữa trị.
Dù sao...
"Suy cho cùng phụ hoàng con đồng ý thoái mái như vậy, không phải tin tưởng nàng ta bao nhiêu, cũng không phải coi trọng Tiêu Trọng Hoa thế nào. Là bởi vì lỡ như nàng ta trị không khỏi, phụ hoàng con có thể phán nàng ta tội chết, dùng mạng của nàng ta, cưỡng bức Tô Thừa chủ động giao ra binh quyền."
Sau khi Cảnh Tuyên Đế rời đi, phía bên ngoài bình phong, Hoàng hậu nói khẽ với công chúa Tĩnh Ninh.
Công chúa Tĩnh Ninh rất tán thành.
Hoàng hậu liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu đang ở trong bức bình phong nghe chẩn đoán bệnh cho Thái hậu: "Y thuật của nha đầu này lại khiến người ta bất ngờ."
Công chúa Tĩnh Ninh tự hào mà ưỡn ngực.
Nàng ấy nói: "Mẫu hậu, người trở về Khôn Ninh Cung đi, đêm nay con ở cùng Hoàng tổ mẫu."
Hoàng hậu biết nàng ấy là muốn bầu bạn với bạn đồng môn của mình, cũng không vạch trần, ừ một tiếng, dẫn theo cung nhân rời đi.
Nửa đường, một tiểu thái giám vội vàng tiến lên đón, bẩm báo nói: "Hoàng hậu nương nương, bệ hạ... Đến Khải Tường Cung rồi."
Khải Tường Cung là nơi ở của Nhàn Phi, Cảnh Tuyên Đế có một khoảng thời gian không lui tới rồi.
Hoàng hậu không lắm để ý nói: "Biết rồi."
Mai cô cô thấy bà ấy bình thản như vậy, không khỏi trở nên cuống cuồng thay bà ấy: "Nương nương, khó khăn lắm mới khiến Nhàn phi thất sủng, không thể để bà ta đắc sủng nữa! Suy nghĩ một cách, để bệ hạ đến Khôn Ninh Cung nhé?"
Hoàng hậu ung dung nói: "Khoảng thời gian này ông ta đến vẫn chưa đủ sao?”...
Bạn cần đăng nhập để bình luận